Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1104 - Chương 1104. Thiên Huyền Sinh Nghịch Tử

Chương 1104. Thiên Huyền sinh nghịch tử Chương 1104. Thiên Huyền sinh nghịch tử

“Ngươi biểu diễn cho tông chủ một lượt đi!” Phương Tái Tế phân phó.

Mạnh Vô Thế gật đầu, đầu tiên là lấy ra một đống linh thạch cực phẩm bày xung quanh Mâm tròn tận cùng.

Sau đó bắt đầu dùng công năng đổi của Thiên Huyền Tiểu Kính.

Một luồng u quang bắn ra từ trong mặt kính, đầu tiên là chiếu trên linh thạch.

“Có muốn đổi không?” Nhắc nhở của Thiên Huyền Kính hiện ra.

Sau khi Mạnh Vô Thế xác định, linh thạch biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.

Sau đó Mạnh Vô Thế lại đặt Mâm tròn tận cùng trong phạm vi u quang chiếu rọi.

Song lần này...

Thiên Huyền Kính lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Giống như căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của mâm tròn!

“Rõ ràng là Thiên Huyền Kính sinh ra, sau khi lớn lên tác dụng duy nhất lại là nhằm ngược vào Thiên Huyền Kính. Thật đúng là nghịch tử!” Trong miệng Phương Tái Tế nói như vậy, trong mắt lại toát ra vẻ vô cùng thưởng thức.

“Trước mắt chúng ta chỉ từng dùng Thiên Huyền Tiểu Kính tiến hành thí nghiệm. Không biết sau khi gặp phải Thiên Huyền phân kính của các châu và bản thể Thiên Huyền Kính thì nó vẫn có thể duy trì tác dụng che chắn được không.” Liễu Tam tương đối ổn trọng, bổ sung tỉ mỉ.

Lý Phàm hút mâm tròn vào trong tay, tỉ mỉ quan sát trong chốc lát. Phát hiện quả thực vô cùng giống với ‘Ách thạch’ ‘Phúc Thiên Minh’ sáng tạo ra ở đời trước.

“Mâm đá tận cùng này có thể cắt ra bao nhiêu mâm tròn?” Đây là một vấn đề rất mấu chốt, nếu như số lượng có thể tạo ra không nhiều, vậy thì cũng chỉ có thể cho nhân vật then chốt đeo. Nếu như có thể sản xuất liên tục không ngừng...

Đối mặt với nghi vấn của Lý Phàm, câu trả lời của Phương Tái Tế lại hết sức nghiêm cẩn: “Nhìn từ tình huống trước mắt, Mâm đá tận cùng dường như không vì chúng ta cắt gọt mà giảm bớt. Nhưng đây cũng có thể là do số lượng mâm tròn chúng ta cắt ra quá ít. Cụ thể còn phải xem lại.”

Lý Phàm gật đầu, giao hơn một trăm viên nguyên thạch kiếm thai còn lại cho hắn. Cũng dặn dò Liễu Tam: “Có thể thông qua Tiêu Tu Viễn thu mua bảo vật ngưng tụ cảm ngộ thiên địa chi lý. Dựa vào độ cống hiến chúng ta tích góp những năm này, hẳn là có thể duy trì sản xuất mâm tròn một thời gian. Thứ này càng nhiều càng tốt. Tương lai có tác dụng lớn đối với chúng ta...”

Như xác minh lời Lý Phàm, phía trên Thiên Huyền Tiểu Kính trước mặt mấy người chợt hiện ra một hàng ký tự màu vàng.

“Bởi vì nguyên nhân đặc biệt, công năng của Thiên Huyền Kính hiện tại tạm thời không thể sử dụng, xin thử lại sau. Nếu như tạo thành bất tiện, kính xin thông cảm.”

Đám người Liễu Tam đều hơi ngây ra.

Bọn họ đều biết Thiên Huyền Kính là chí bảo tiên gia. Mà bây giờ thế mà xuất hiện tình huống không thể sử dụng...

Bọn họ không hẹn mà cùng toả định ánh mắt trên người Lý Phàm.

“Lột xác cuối cùng của Thiên Huyền Kính cuối cùng sắp tới rồi sao.”

Ánh mắt Lý Phàm lóe lên một tia tinh quang.

Bỗng nhiên trong lòng hắn lại chợt hiện ra một tia cảm giác nguy cơ.

Suy nghĩ của hắn đột nhiên xoay chuyển, Lý Phàm khẽ cau mày, vẫn không thể xác định được loại cảm giác nguy cơ lờ mờ này đến từ đâu.

Nhưng trực giác của hắn luôn chính xác, không thể xem thường được.

“Chắc hẳn có liên quan đến Thiên Huyền Kính...”

Lý Phàm suy ngẫm, nhìn vào Mâm tròn tận cùng mà đám người Liễu Tam vừa tạo ra trước mặt của hắn.

“Thứ này có thể khuếch đại tác dụng của dưới hình thức trận pháp, sau đó bao phủ lối vào của Trường Sinh cốc à?” Lý Phàm đột nhiên hỏi.

“Có lẽ là được, nhưng sao tông chủ lại đột nhiên hỏi thế...” Phương Tái Tể trả lời khẳng định, sau đó kinh ngạc phản ứng lại.

“Có thể nào...” Liễu Tam cũng có vẻ kinh ngạc.

Lý Phàm không giải thích mà yêu cầu bọn họ giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

Đồng thời, sự chú ý của hắn chuyển sang bên Hứa Bạch.

Thời gian hai năm, Hứa Bạch dùng hành động của mình, đã dần dần lấy lại được sự tin tưởng của Nam Cung Sĩ Vinh.

Giờ phút này bên trong thành Thiên Lương đang trở nên rối loạn, bởi vì Thiên Huyền Kính tạm thời mất đi hiệu lực.

Mấy vạn tên tu sĩ đang bế quan tu luyện bên trong Thiên Huyền Kính chạy ào ra ngoài, chiếm hết đường đi vốn dĩ ban đầu đang rất vắng vẻ.

Mà Bố Chính đường, Diễn Võ đường, thậm chí là Hộ Pháp đường cũng đều xuất hiện sự hỗn loạn ở mức độ khác nhau.

Vạn Tiên Minh vận chuyển thực sự không thể thoát khỏi Thiên Huyền Kính. Giờ phút này nó bỗng nhiên mất đi hiệu lực, mang tới ảnh hưởng cực kỳ rõ rệt.

Mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong lòng các tu sĩ càng sợ hãi.

“Sẽ không phải lại đánh nhau với Ngũ Lão hội đó chứ?”

“Xem ra tình huống lần này không ổn, ngay cả Thiên Huyền Kính cũng bị ảnh hưởng. Với lại, các ngươi có ai quen thuộc với bên Ngũ Lão hội không?”

...

Ngay khi tình thế đang mất kiểm soát, cuối cùng Nam Cung Sĩ Vinh vẫn kịp thời xuất hiện, nói rõ ràng tình huống với mọi người.

Giống với suy đoán của Lý Phàm, Thiên Huyền Kính đột nhiên không thể sử dụng được, quả nhiên liên quan đến việc nó lột xác và thăng hoa.

Tuy nhiên cao tầng của Vạn Tiên Minh lại dùng một từ chính xác hơn: ‘thăng cấp’.

“Sau khi sáng lập Vãng Sinh phủ, lại có một chuyện lớn vượt thời đại sắp xảy ra. Các ngươi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, không cần kinh hoảng!”

Lời giải thích của Nam Cung Sĩ Vinh khiến cho các tu sĩ nhanh chóng tan biến âu lo.

Bình Luận (0)
Comment