Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1110 - Chương 1110. Ngàn Năm Về Đế Quốc (2)

Chương 1110. Ngàn năm về Đế quốc (2) Chương 1110. Ngàn năm về Đế quốc (2)

Mấy tiếng kêu vang lên liên tiếp, mấy trăm bóng người gào thét rồi bay ra từ các nơi của thành thị.

Bọn họ có người khoác giáp thú thần, có người lại chỉ là ngồi trên người dị thú khác lạ.

Còn có người bay lơ lửng, xem khí tức của hắn quả thật cũng là tu tiên giả như Hứa Bạch.

Tuy nhân số đông đảo, nhưng mạnh nhất cũng chỉ mới Nguyên Anh cảnh.

Có Tịnh Quang Lưu Ly Y hộ thể, Hứa Bạch tất nhiên là không hề sợ hãi.

“Các hạ là người nào?”

Dường như cũng phát hiện ra Hứa Bạch không tầm thường, bọn họ hết sức cẩn thận không chọn cách trực tiếp tiến công.

Mà kêu to thử thăm dò.

Hứa Bạch không trả lời, chỉ liếc nhìn bốn phía.

“Các hạ đến đây có mục đích gì?”

Tu sĩ đội hộ vệ của Đế quốc lại cao giọng hỏi.

Ngay lúc này, một ánh sáng bay ra từ nơi chính giữa thành trì Đế quốc đến trước mặt Hứa Bạch.

“Đạo hữu...”

Tiểu Thanh đứng vững, lên tiếng nơi.

Sau khi nhìn rõ hình dáng của Hứa Bạch, như bị sét đánh, ngây người tại chỗ.

“Chủ...”

Chữ “nhân” còn chưa nói ra khỏi miệng, Tiểu Thanh đã nhận ra không đúng.

Đè nén khiếp sợ trong lòng, nàng nhìn chằm chằm Hứa Bạch đánh giá hồi lâu, lúc này mới hỏi: “Ngươi là...”

Trong giọng nói dường như đầy sự nghi ngờ.

“Thanh đạo hữu, ngươi có biết ‘Đế quốc’ các ngươi sắp gặp phải đại nạn rồi không?” Hứa Bạch mỉm cười hỏi một câu.

“Cuồng đồ to gan! Dám ăn nói xàm ngôn!”

“Dám làm càn trước mặt Thanh thánh sư!”

Lời vừa nói ra, trong nháy mắt khiến mọi người thẹn quá hóa giận, ào ào quát mắng.

Mà trong ánh mắt của Thanh càng kinh ngạc không thôi: “Ngươi biết ta?”

Hứa Bạch khẽ gật đầu, hỏi: “Đạo hữu còn nhớ đến Vạn Giới Liên Hợp hội?”

“Vạn Giới Liên Hợp hội?” Cơ thể Tiểu Thanh hơi rung, cái danh từ này trong nháy mắt đã kích thích nàng nhớ lại rất nhiều.

“Có gì để chứng minh?” Có điều nàng cũng không dễ tin, chủ yếu là do hình dáng và thời điểm xuất hiện của Hứa Bạch rất đáng ngờ.

Hứa Bạch mỉm cười, truyền âm kể lại mọi chi tiết về giao dịch trước đó giữa hai bên.

Trong mắt Tiểu Thanh xẹt qua tia sáng kỳ lạ, xem như tạm thời tin tưởng thân phận của Hứa Bạch.

“Đạo hữu mời đi theo ta.” Nhẹ nhàng vung tay lên, để đội hộ vệ đang bao vây kia lui đi, Tiểu Thanh dẫn Hứa Bạch bay về phía cung điện hình tháp nhọn cao ngất trong thành.

Hứa Bạch phi hành trên không trung, thần thức đảo qua kiến trúc nhà cửa nơi này xây dựng trên thi thể của Xích Cửu Đầu.

Sau hàng ngàn năm không ngừng phát triển, đã không nhìn ra hình dáng của yêu thú đáng sợ năm đó nữa.

Chỉ có mấy chỗ mấu chốt vẫn còn mơ hồ có thể thấy được dấu vết vốn có của yêu thú.

Ví dụ như bị vết nứt trên đầu được xem như là thánh địa tế tự, móng vuốt của yêu thú bị tầng lớp kiến trúc kim loại thần bí bao lấy.

Mà thủ đô Đế quốc dường như được xây dựng nơi đặt trái tim.

Trong lúc phi hành, Hứa Bạch cũng càng hiểu rõ hơn về dị thú và văn minh nơi này.

Dị thú hoàn toàn đã dung nhập vào mọi mặt của cuộc sống.

Trong thời gian ngắn ngủi phi hành này, Hứa Bạch nhìn thấy cơ thể trống rỗng, giống như đường thành dài, nằm ngay chính giữa thành thị; có hình thái như hùng sư, thân có hai cánh, phần lưng có tu sĩ hộ vệ, không ngừng tuần tra trên không trung; các ngõ ngách khá tối trong thành thị, có bóng dáng như con người, thỉnh thoảng nhìn đến Hứa Bạch trên không trung...

Chưa kể đến các cư dân của Đế quốc còn mang theo bên mình những dị thú có dáng vẻ kỳ lạ.

“Cũng quả thật có phong thái riêng, sức sống bừng bừng.” Hứa Bạch không khỏi cảm thán trong lòng.

Tốc độ phi hành của hai người rất nhanh, chỉ chốc lát đã đứng trước hoàng cung Đế quốc.

Hứa Bạch lúc này mới phát hiện, tháp nhọn cao ngất đã nhìn thấy trước đó vậy mà cũng là một dị thú còn sống.

Hay nói cách khác, mười dặm kiến trúc xung quanh tháp nhọn này đều diễn hóa ra từ dị thú to lớn này.

“Thực lực của dị thú này chỉ sợ không kém tu sĩ Nguyên Anh bình thường.” Hứa Bạch âm thầm ước lượng nói.

Một người là Thánh Sư của Đế quốc, một người khác sở hữu tinh huyết của người tạo ra Đế quốc.

Dị thú này cũng không có làm thủ đoạn phòng vệ nào.

Chỉ là tháp nhọn vốn dĩ trơn nhẵn bóng, chợt hiện ra một cánh cửa.

Tiểu Thanh hơi nghi hoặc một chút quay đầu nhìn Hứa Bạch một cái, rồi dẫn đầu bay vào trong đó.

Hứa Bạch cũng không hề sợ hãi, theo sát phía sau.

Sau khi tiến vào tháp, đập vào mi mắt là một gian gian phòng được trang trí hoa lệ.

Hoa văn điêu khắc phong phú trên đỉnh đầu, vách tường trắng như bạch ngọc, sàn nhà làm bằng gỗ, thảm phủ kín cả phòng...

Không khác gì mấy với kiến trúc của nhân loại bình thường, căn bản nhìn không ra là đang bên trong cơ thể dị thú.

Trong phòng không có một ai.

Mà Tiểu Thanh dường như cũng không có ý định để người khác cùng tham gia đối thoại.

Sau khi ra hiệu cho Hứa Bạch ngồi xuống, nàng đầu tiên là khách sáo hỏi: “Còn không biết tên của đạo hữu?”

“Hứa Bạch.”

“Ngươi cũng họ Hứa?” Sau khi nghe cái tên này, khí tức trên người Tiểu Thanh hỗn loạn ngay.

Dường như phát hiện không ổn, nàng rất nhanh trấn định tâm tình: “Vẫn chưa nói cho đạo hữu biết, họ của hoàng thất Đế quốc cũng là ‘Hứa’.”

Nói xong, nàng yên lặng đánh giá Hứa Bạch, quan sát đến thay đổi sắc mặt của hắn.

Biểu hiện của Hứa Bạch hiển nhiên đã khiến cho nàng thất vọng.

“Vậy thì thật trùng hợp.” Chỉ thấy Hứa Bạch hơi kinh ngạc nói, giống như không biết việc này từ trước.

“Ha ha...”

Bình Luận (0)
Comment