Dưới sự cố ý thao túng của Hứa Bạch, một vài hình ảnh giả thuyết xuất hiện bên trong ánh sáng.
Bóp méo cảm nhận của Thiên Huyền Bảo Giám.
Sau đó nhanh chóng bay lượn, đi tới lối vào.
Sau khi cẩn thận kiểm tra xong, quả nhiên phát hiện một thông đạo không gian bị thủ đoạn đặc thù nào đó ẩn giấu đi.
Hứa Bạch nhìn về phía Thiên Huyền Bảo Giám, nó không có phát ra tiếng nhắc nhở.
“Quả nhiên hữu dụng.”
Hứa Bạch âm thầm gật đầu, không vội vã tiến vào.
Thần thức đảo qua, sau khi bảo đảm gần đây không có tu sĩ, hắn lấy ra Mâm tròn tận cùng, bố trí trận pháp.
Che giấu đi cửa vào.
Sau đó mới phi thân tiến vào bên trong thông đạo không gian.
Lọt vào trong tầm mắt là mảng tối mênh mông.
Cảnh tượng này hắn cũng không xa lạ gì, tương tự với cảnh tượng do vô số Liệt Giới Kình mở ra hư không lúc xuyên qua đại trận Tiên Tuyệt.
Chỉ là nơi này dường như càng sâu hơn.
Trầm ngâm một lát, Tịnh Quang Lưu Ly Y do Phương Tái Tể chế tạo xuất hiện trên người. Sau khi trên người có thêm một lớp phòng ngự, Hứa Bạch lúc này mới phi vào trong hư không.
Tiên Tuyệt đại trận, hắn đã bay qua vô số lần, quen thuộc từ lâu.
Một đường không có chút nguy hiểm nào, sau khi thuận lợi xuyên qua đại trận lại không nhìn thấy tung tích của tiểu thế giới.
Đón chờ hắn vẫn là khoảng không tối đen vô tận.
“Xem ra đã thông qua Liệt Giới Kình, cách xa vị trí ban đầu rồi.” Hứa Bạch như có điều suy nghĩ.
Đứng trong hư không, Hứa Bạch nhắm hai mắt lại, ngưng thần cảm ngộ.
Chỉ một lát sau hắn đã mơ hồ cảm nhận được, trong bóng tối ở nơi xa có một dao động khí tức nào đó cực kỳ quen thuộc.
Hít thở cảm ứng, Hứa Bạch nhanh chóng lao đến.
Lúc gần đến, một tiếng Kình thét vang vọng.
Hứa Bạch bỗng nhiên dừng cơ thể lại.
Giống như đã chạm đến một loạt dây chuyển phản ứng nào đó vậy, Kình kêu hết tiếng này đến tiếng khác, có gần có xa, lần lượt vang lên.
Vẫn đang lan truyền đến nơi cực xa, chẳng ngừng lại chút nào.
Căn bản không có cách phân biệt được, trong hư không tối tăm rốt cuộc tồn tại bao nhiêu Liệt Giới Kình. Bọn chúng kêu gọi lẫn nhau, xen lẫn tiếng vọng với nhau, giống như đang hợp tấu một ca khúc vậy.
Bị vô số Liệt Giới Kình này vây quanh, nhưng trong lòng Hứa Bạch lại chẳng cảm nhận được chút nguy hiểm nào.
Bởi vì hắn nghe được, tiếng kêu của những Liệt Giới Kình này chỉ là hò reo để biểu thị sự vui mừng, giống như hoan nghênh Hứa Bạch đến đây.
“Thú vị.” Ánh mắt của Hứa Bạch lóe lên, tiếp tục tiến về phía trước.
Đám Liệt Giới Kình trên đường đi sau khi cảm ứng được khí tức của hắn, đã chủ động nhường ra một đường đi cho hắn.
Cũng không lâu lắm, Hứa Bạch thì đã đi tới bên ngoài ‘Đế quốc’.
Từ trong bóng tối hư không nhìn đấy, đây là một thế giới có hình bầu dục. Lờ mờ có thể trông thấy vùng nước lớn, và...
Không trung lơ lửng thi thể ‘Xích Cửu Đầu’.
Ngay khi Hứa Bạch đứng yên ngước nhìn, không gian phía trước chợt xuất hiện dao động không hiểu được.
Bảy tu sĩ mặc giáp thần thú, một người cưỡi dị thú giống như cá trạch bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.
“Người nào!”
Những tu sĩ này phối hợp vô cùng ăn ý, khoảnh khắc phát hiện ra Hứa Bạch, sắc mặt biến hóa. Nhanh chóng bay ra, kết thành trận thế, vây Hứa Bạch ở giữa.
Trên người bọn họ chỉ mặc giáp thú thần Kim Đan cảnh. Sao có thể là đối thủ của Hứa Bạch.
Hứa Bạch mỉm cười, quạt giấy trong tay vung khẽ, trước khi bọn họ kịp phản ứng lại, đã khống chế được hết cả bảy người.
“Ư ư...”
Bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nhưng miệng lại không thể nói được.
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến cho sắc mặt bọn họ thay đổi.
Chỉ thấy Hứa Bạch vẫy tay, ‘Hư Không Du Long’ mà bọn họ từ nhỏ đã dùng tâm huyết bồi dưỡng, bảy người hợp lực thi triển ‘Đồng Tâm Quyết’ mới có thể khống chế được nó, ấy vậy mà lại bơi thẳng đến chỗ đối thủ.
Thậm chí còn giống như đang nịnh nọt, chủ động đưa đầu ra, cọ lên người đối phương.
Dáng vẻ lấy lòng này dường như khiến bảy người cho là mình bị ảo giác! Từ khi nào mà ‘Hư Không Du Long’ bạo ngược lại có thể khéo léo như thế rồi?
Cảm nhận được ý muốn thân thiết của dị thú dạng cá chạch này, Hứa Bạch đưa tay đặt lên trên đầu của nó, nhẹ nhàng vuốt ve.
Không bao lâu, từng hình ảnh lướt qua trong đầu hắn.
Bởi vậy, Hứa Bạch cũng biết tên của nó.
“Thế mà cũng có chút bá khí. Chỉ là có thể xuyên không gian ở khoảng cách gần, loại năng lực này cũng được xem như là không tầm thường ở Huyền Hoàng giới rồi.”
Hứa Bạch khẽ gật đầu.
“Đi trước dẫn đường.” Hắn phân phó nói.
Hư Không Du Long phát ra một tiếng kêu to vui sướng, lắc chuyển động thân thể, chủ động nâng Hứa Bạch lên.
Mà Hứa Bạch thì không quên kéo theo bảy người đã bị khống chế kia.
Không gian sau khi chấn động qua đi, sau một phút, Hứa Bạch đã đi tới bên trong ‘Đế quốc’.
Vương quốc loài người xây dựng trên thi thể của Xích Cửu Đầu.
Chân đạp Hư Không Du Long, sau lưng còn kéo theo bảy tên tu sĩ giáp thần thú.
Hình dáng của bản thân bất phàm đến thế.
Hứa Bạch vừa xuất hiện, dường như đã bị mọi người chú ý đến.
Sau khi ngây người chốc lát, chung quanh nhất thời rơi vào hỗn loạn.
“Có địch tập kích!”
“Là tu sĩ!”
“Đội hộ vệ đâu!”
“Nhanh đi mời ‘Thanh thánh sư’!”
...