“Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ?” Tiểu Thanh hỏi, trong ánh mắt hiện lên một chút lo lắng hiếm thấy.
Thiếu nữ còn lại là từ đầu đến cuối nhắm mắt lại.
Lông mi không ngừng run rẩy, trên mặt có mồ hôi hột chảy xuống.
Hồi lâu sau, nàng mở choàng mắt.
“Tại sao có thể như vậy?”
Thiếu nữ tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Lúc ta nhìn hắn giống như là đang nhìn chính ta vậy!”
“Loại cảm giác này.”
“Thật sự quá kỳ diệu.”
Giọng thiếu nữ trở nên hơi mê ly: “Giống như đang nhìn một dung mạo khác của bản thân trong gương, trong lòng không khỏi có cảm giác gần gũi.”
“Thanh sư, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tiểu Thanh nghe được câu trả lời khẳng định của thiếu nữ, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
“Chẳng lẽ là...”
...
Tất nhiên Hứa Bạch không biết bên kia bức tường đã xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này tinh thần của hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong việc đốn ngộ kiếm ý dây đỏ.
Theo trình độ lĩnh ngộ càng ngày càng sâu, dây đỏ trấn áp thịt đen dường như sống lại. Nhẹ nhàng bay đến bên người Hứa Bạch, còn thân mật quấn lấy hắn.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Hứa Bạch mở to mắt, bấm tay khẽ búng.
Một tia ánh sáng đỏ nhỏ đến mức không thể nhìn thấy lóe lên giữa tay hắn, sau đó bay thẳng về phía huyết nhục vặn vẹo phía trước.
Những âm thanh kêu rên không ngừng vang vọng trong thần miếu bỗng im bặt.
Tuy chỉ chốc lát, ngay sau đó lập tức hồi phục lại.
Nhưng dị trạng như vậy vẫn khiến cho nữ tử váy lụa ở sau lưng Hứa Bạch rất hoảng sợ.
“Đại nhân...” Nàng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Hứa Bạch lại đưa tay ngăn nàng đặt câu hỏi, chỉ nhìn vết máu không biết từ lúc nào xuất hiện trên cổ tay mình.
Với thể chất tu sĩ Nguyên Anh tân pháp, ngay cả những vết thương do kiếm cắt cũng có thể phục hồi ngay lập tức.
Nhưng vết máu rất nhỏ này dường như là bẩm sinh, không thể xóa bỏ được.
“Thì ra có tác dụng phụ nghiêm trọng như vậy.” Hứa Bạch không khỏi nhíu mày.
“Xem ra, năm đó Hứa Khắc mất tích có thể liên quan tới việc hắn sử dụng kiếm thuật dây đỏ nhiều lần.”
“Tuy kiếm gỗ ẩn chứa kiếm lý thiên hạ, nhưng không thể tấn công trước.”
“Tuy dây thừng kiếm có ý sát phạt vô song, nhưng lại cần bản thân đền mạng.”
Ánh mắt Hứa Bạch lóe lên: “Đều có hạn chế nhất định. Thật thú vị...”
Tiếp theo, Hứa Bạch lần lượt đi qua tám thần miếu còn lại.
Ngoài việc có cảm ngộ sâu hơn về kiếm thuật dây đỏ, hắn còn tận mắt nhìn thấy ba cái đầu chết không nhắm mắt của Xích Cửu Đầu.
Tóc, huyết nhục và con ngươi của một trong những đầu lâu đã bị người Đế quốc khoét rỗng, chỉ còn lại hộp sọ màu xám.
Mà hai cái còn sót lại vẫn sống động như thật. Giống như vừa mới tử vong vậy.
Còn chưa tới gần, đã có thể cảm nhận được sát khí tà ác vô tận và sự oán hận phát ra từ nó.
“Đúng là nghiệt súc!”
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Bạch nhìn thấy hung thú thượng cổ thật sự, trong lòng thầm run sợ.
“Một ngàn năm sau khi chết, hung tính vẫn còn ở đó. Thực sự không biết ở thời kỳ toàn thịnh khi còn sống nó sẽ hung dữ đến mức nào, mà Bạch tiên sinh lại có thể giết chết nó chỉ bằng một sợi dây màu đỏ...”
Trong lòng Hứa Bạch tràn đầy suy nghĩ.
Sau khi kết thúc chuyến tham quan, Hứa Bạch về lại cung điện tháp cao.
Nhìn thấy nữ tử che mặt ngồi bên cạnh Tiểu Thanh, trong lòng Hứa Bạch không khỏi có một cảm giác kỳ lạ.
Hắn thử giơ tay phải lên.
Chuyện khiến hắn hơi ngạc nhiên xảy ra.
Vậy mà nữ tử che mặt ngồi ở phía đối diện không hẹn mà cùng giơ tay phải lên.
Không có hẹn trước, nhưng gần như cùng lúc.
Giống như có một tấm gương ở giữa hai người.
Ngoại trừ hơi khác nhau về vẻ ngoài, dường như nữ tử che mặt kia gần giống với mình.
“Thánh Huyết Hóa Thai Pháp.” Trong chớp mắt, Hứa Bạch đã biết nguyên nhân của loại hiện tượng này.
Đồng thời cũng biết thân phận của nữ tử che mặt ở phía trước.
Đế nữ.
Đời sau của Hứa Khắc, người cai trị Đế quốc trên danh nghĩa.
Nhưng hiển nhiên hắn không thể lộ ra.
Hắn giả vờ vô cùng kinh ngạc, đột nhiên đứng dậy chỉ vào Đế nữ, trầm giọng nói: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tiểu Thanh tỉ mỉ quan sát từng chút biểu cảm của Hứa Bạch, cố gắng tìm ra một chút sơ hở nào đó. Nhưng để cho nàng thất vọng rồi.
Biểu hiện của Hứa Bạch gần như giống y hệt Đế nữ.
“Xem ra hắn không biết rõ thân phận thật sự của mình.” Tiểu Thanh thầm nói.
“Lời nói ấy của đạo hữu có ý gì?” Có điều nàng vẫn quyết định dò xét một phen, biết rõ vẫn cố hỏi.
Giờ phút này dường như Hứa Bạch đã bình tĩnh lại sau sự khiếp sợ ban nãy, hắn nhìn chằm chằm vào Đế nữ, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc sâu sắc.
“Vị này là? Tuy lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta luôn có cảm giác rất quen thuộc và gần gũi với nàng.”
“Không phải là ảo giác. Ta cũng có cảm giác này.” Đế nữ nhẹ giọng đáp lại.
Lúc này Hứa Bạch càng chấn độnh hơn.
Quay đầu nhìn về phía Tiểu Thanh: “Đạo hữu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Thanh nhìn hắn một hồi lâu rồi mới lên tiếng. Không trả lời, mà là hỏi ngược lại: “Hứa đạo hữu, ngươi biết bao nhiêu về thân thế của mình?”
“Thân thế?” Hứa Bạch ngẩn người.
“Ta chỉ là một người phàm bình thường, vốn sống trong một tiểu thế giới. Sau này có cơ duyên gia nhập vào Vạn Giới Liên Hợp hội, và mới dấn thân vào tiên đồ. Người thân ruột thịt sớm đã qua đời...”