“Sao vậy, thân thế của ta có gì không đúng sao?” Hứa Bạch hỏi.
Tiểu Thanh nhìn ánh mắt của Hứa Bạch, dường như muốn phân biệt thật giả trong lời nói của hắn.
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Sau đó Tiểu Thanh lấy ra một bức vẽ chân dung, trên đó vẽ một nhân vật gần như giống hệt Hứa Bạch.
“Đây là...” Hứa Bạch tiếp tục giả vờ ngốc hỏi.
“Đây là người sáng lập Đế quốc, cũng là chủ nhân của ta.” Giọng điệu của Tiểu Thanh sâu xa: “Hắn tên là Hứa Khắc.”
“Nhiều năm trước kia, hắn nói lời từ biệt với mọi người. Từ đó không biết tung tích.”
Hứa Bạch nhìn chằm chằm vào bức vẽ chân dung, dường như bị chấn động bởi tin tức nặng đô này, ngây người tại chỗ.
Sau một hồi lâu, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Hắn cũng họ Hứa. Chẳng lẽ nói, có khả năng ta cũng là đời sau của Hứa Khắc?”
“Xem trước mắt chỉ có cách giải thích này là hợp lý nhất.” Giọng điệu Tiểu Thanh cũng không chắc chắn cho lắm.
“Hứa đạo hữu, quê hương của ngươi, rốt cuộc là ở tiểu thế giới nào? Từ những gì ta biết về chủ nhân, hắn trông không giống như sẽ lấy vợ và sinh con...” Tiểu Thanh không hiểu hỏi.
“Quê hương của ta ở...” Hứa Bạch nói, bỗng nhiên ngừng lại.
Lấy lại tinh thần, hắn ác nhân cáo trạng trước. Vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Tiểu Thanh và Đế nữ: “Thanh đạo hữu, các ngươi xem ta là trẻ con à? Sao có thể trùng hợp như vậy được?”
“Dù sao, mục đích của các ngươi là gì.” Hứa Bạch lạnh lùng nhìn Tiểu Thanh.
Đối mặt với thái độ đột ngột thay đổi của Hứa Bạch, Tiểu Thanh không khỏi sửng sốt.
Sau đó cười khổ: “Thật ra ta cũng khó tin. Nhưng hết thảy đều trùng hợp như vậy, giống như vận mệnh, để cho mấy ngàn năm sau ta mới gặp được ngươi, khi mà ta đã từ bỏ rồi.”
“Về phần những gì ta nói có là thật hay không, có một cách để xác định rõ.” Tiểu Thanh nói xong, liếc mắt ra hiệu với Đế nữ.
Đế nữ lấy ra một quyền trượng, gõ nhẹ lên mặt đất.
Sau đó trên sàn nhà chợt xuất hiện một lỗ hổng, trong nháy mắt ba người bị nó nuốt chửng.
Hứa Bạch cũng không phản kháng, ngay sau đó, hắn đi tới một không gian rộng lớn không thấy điểm cuối.
Ở đây có từng dãy xác của các loài thú khác nhau.
Chỗ xa hơn, dường như trưng bày nhiều thiết bị cơ khí khác nhau.
Hứa Bạch muốn đi về phía trước, lại phát hiện một vách ngăn vô hình cản đường đi của hắn.
“Nơi này là bảo khố của Đế quốc, bên trong cất giữ tài nguyên mà Đế quốc đã tích lũy qua hàng ngàn năm.”
“Người thống trị Đế quốc đời nào cũng đều phải học tập ở trong đó từ khi sinh ra. Chỉ sau khi nắm giữ vô số tri thức được lưu lại bên trong thì mới có thể chính thức lên ngôn.”
“Mà bảo khố Đế quốc, chỉ những người có huyết mạch hoàng thất mới đi vào được.” Tiểu Thanh giải thích.
“Nhưng mà hiện tại ta cũng không vào được mà?” Hứa Bạch khẽ lắc đầu.
“Dùng tâm cảm nhận, lúc đó vách ngăn vô hình sẽ không còn tồn tại nữa.” Lúc này Đế nữ nhẹ giọng nói.
Dứt lời nàng tự mình làm mẫu, nàng bước lên phía trước, xuyên qua kết giới đi vào trong bảo khố Đế quốc.
Hứa Bạch nghe vậy, hai mắt nhắm lại.
Quả nhiên một loại cảm giác vô hình xông lên đầu.
Trong bóng tối vô biên giống như có âm thanh tim đập.
Đến từ bốn phương tám hướng.
Liên tưởng những gì nhìn thấy trước đó, toàn bộ cung điện Đế quốc dường như cũng do con dị thú khổng lồ nào đó biến thành.
Hứa Bạch tức khắc hiểu ra.
Bảo khố Đế quốc, có lẽ chính là trái tim của con dị thú này.
Các loại dị thú trong Đế quốc đến từ bí pháp đào tạo của Hứa Khắc.
Người mang tinh huyết của Hứa Khắc, ở đây hiển nhiên cũng không thể ngăn cản hắn.
Phúc lâm tâm chí, Hứa Bạch bước ra một bước. Giống như xuyên qua một lá mỏng trong suốt, sau đó hắn đi vào trong bảo khố của Đế quốc.
Hắn không dòm ngó đủ mọi loại vật trong này, mà nhìn về phía Đế nữ và Tiểu Thanh: “Quả nhiên là vào được. Nhưng nó cũng không nói lên điều gì.”
“Chỉ có người mang huyết mạch hoàng thất mới có thể đi vào...”
“Lý do này khó mà chấp nhận được.” Hứa Bạch khẽ lắc đầu.
Đế nữ mỉm cười: “Ngươi không cần đa nghi quá như vậy. Đi một vòng quanh bảo khố này, ngươi tự khắc sẽ hiểu được.”
“Trong này đều là trọng bảo của Đế quốc, các ngươi không sợ ta sẽ tiện tay giấu đi vài món đồ à.” Hứa Bạch hỏi.
“Nếu như ngươi muốn, mang hết mọi thứ trong này đi cũng được. Nhưng thật ra, thứ quý báu thật sự trong này chính là kí ức của quân vương các đời của Đế quốc.” Dáng vẻ Tiểu Thanh bình chân như vại.
Mà Đế nữ lại còn đưa tay tỏ ý “xin mời” Hứa Bạch.
Hứa Bạch lạnh lùng hừ, tuỳ ý bay đến trước mặt một con dị thú rùa hai cánh.
“Tĩnh Mặc Phi Quy, thọ mệnh có thể lên đến ba trăm năm. Loại thịt loài này có thể trị chứng tăng động giảm chú ý, chứng hưng cảm. Nhưng cần chú ý, máu rùa rất độc, uống vào sẽ giảm tuổi thọ.”
Một giọng nói kèm theo một bức tranh chợt xuất hiện ở trong đầu Hứa Bạch.
Trong hình chính là một người có dáng dấp giống y đúc với Hứa Khắc.
Hắn đang ngồi ngay ngắn trước đài thí nghiệm, vừa giải phẫu một con Tĩnh Mặc Phi Quy vừa không ngừng ghi chép.
Cùng lúc đó, đủ loại tài liệu về Tĩnh Mặc Phi Quy cũng theo đó tràn vào trong đầu của Hứa Bạch.
Không đợi Hứa Bạch hiểu hết tất cả đống đó, lát sau, lại có thêm nhiều hình ảnh mới hiện lên.