Nàng vừa dứt lời, Hứa Bạch vốn định chế giễu nhưng chợt nhớ ra gì đó, hắn đột nhiên trầm mặc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có Bạch tiên sinh là người duy nhất khiến Hứa Khắc tin tưởng như thế.
“Nói như vậy, Bạch tiên sinh đã tiên đoán rằng năm sau chắc chắn sẽ có kỳ nhân giáng lâm, cứu vớt Huyền Hoàng giới khỏi nước sôi lửa bỏng ư?”
Hứa Bạch không khỏi cảm thấy hoang đường.
Nhưng rồi hắn nhớ tới Độ Ách tông vẫn tồn tại bao lâu nay, dường như có dính líu đến hắn.
Có lẽ… Đây không phải là việc không có khả năng.
Ít nhất thì “người ứng kiếp” mà Độ Ách tông chỉ định đã hướng sang hắn.
Hứa Bạch không khỏi cau mày.
“Đánh giá từ việc Bạch tiên sinh nuôi dưỡng ra một loài Liệt Giới Kình mới và nghĩ cách chứa được các người phàm của nhiều tiểu thế giới rời khỏi Huyền Hoàng giới. Kế hoạch cuối cùng của Đế quốc thật sự giữ vững nhất trí với các người phàm thế giới khác.”
“Chỉ có điều, Đế quốc nên chủ động hơn một chút để có thể rời khỏi Huyền Hoàng giới xa hơn. Mà các thế giới còn lại chẳng qua bị buộc tiếp nhận lại không rõ thật sự đã xảy ra chuyện gì.”
“Nguyên nhân khác biệt trong đó là vì mối quan hệ giữa Hứa Khắc và Bạch tiên sinh. Có lẽ đây chính là những điều mà Lục Nhai khi còn sống đã nói với Hứa Khắc.”
“Vấn đề bây giờ là liệu Bạch tiên sinh và Độ Ách tông có thực sự tính toán được sự tồn tại của ta và “Hoàn Chân” từ hàng ngàn năm trước không?”
Trong chốc lát, Hứa Bạch bác bỏ loại suy đoán này.
“Hoàn Chân” có thể biến thật thành giả chỉ với một ý niệm, hóa hiện thực thành hư vô, đưa hết thảy thế gian trở về điểm neo ban đầu.
Với năng lực cỡ này, dù là chân tiên trong truyền thuyết thì cũng kém xa.
Nếu như Bạch tiên sinh và Độ Ách tông thật sự có thể tiên đoán trên đời có “Hoàn Chân” tồn tại. Vậy thì bọn họ đâu cần phải chờ đợi chúa cứu thế làm gì, bọn họ chỉ dựa vào năng lực của mình cũng có thể giải quyết được mối phiền phức mang tên Tiên Khư này.
“Pháp môn của Độ Ách tông chắc cũng giống như Chương sư huynh, chỉ khi thỏa mãn điều kiện nào đó thì mới có thể khiến họ chú ý tới, thậm chí còn có thể giăng lưới rộng. Ta cũng không phải là người duy nhất được gọi là ứng kiếp chi nhân.”
“Mà Bạch tiên sinh…”
Hứa Bạch im lặng.
Thật không biết tại sao hắn lại chắc chắn rằng ngàn năm sau sẽ có người đứng ra cứu vớt Huyền Hoàng giới.
Hắn cũng không thể chỉ vì hy vọng như vậy?
“Trong tương lai vô hạn có vô số khả năng. Điều này cũng có nghĩa là dù khả năng có nhỏ đến đâu, dưới điều kiện tiên quyết là “vô hạn” thì mọi chuyện đều có thể xảy ra.” Câu nói mà “Đế Nhất” từng nói chợt hiện lên trong đầu Hứa Bạch.
“Có lẽ, trong vô số tương lai do Bạch tiên sinh thôi diễn ra, thật sự có khả năng người cứu rỗi Huyền Hoàng giới sẽ xuất hiện. Giống như những gì ta đã nhìn thấy ở kiếp trước khi dùng Thân Hóa Vật, dù nền văn minh của Huyền Hoàng giới đã trải qua vạn vật khó khăn và đổ nát, nhưng cuối cùng nó vẫn đón lấy ánh sáng hồi phục. Hiện tại không ai còn biết rõ trong này đã xảy ra chuyện gì nhưng ở một khía cạnh nào đó, nếu như Đế quốc thật sự có thể kiên trì cho đến giờ, có lẽ chiến lược của bọn họ cũng tính là thành công rồi.”
Hứa Bạch chợt hiểu ra.
Đế nữ thấy Hứa Bạch trầm tư thì cũng không quấy rầy.
“Được, nếu đã là phán đoán của tổ tiên ta thì quả thật có thể xảy ra. Có điều đáng tiếc là từ tình hình trước mắt, nếu chúng ta không có sự trợ giúp của Vạn Giới Liên Hợp hội thì chỉ e rằng Đế quốc các ngươi không chống đỡ nổi đến ngày đó rồi.” Sau đó, Hứa Bạch lấy lại tinh thần và chế giễu như cũ.
“Tuy chúng ta cũng được coi như là họ hàng xa và ta cũng rất muốn giúp các người một tay. Nhưng quyền sử dụng chí bảo có thể che đậy Thiên Huyền Bảo Giám không phải là chuyện mà một mình ta có thể quyết định. Các ngươi không bỏ ra một chút thành ý, ta cũng khó giải quyết.” Hắn nhún vai, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ.
Đế nữ khẽ gật đầu: “Khi ngươi đến thăm Cửu Đầu thần miếu thì chúng ta đã nghe ngóng được biến cố phát sinh ở Huyền Hoàng giới. Vãng Sinh phủ, Thiên Huyền Bảo Giám…”
“Đúng là chúng đã vượt ra khỏi phạm vi bọn ta có thể chống cự. Sau khi thương nghị, nếu có thể dùng tài nguyên để đối lấy sự trợ giúp của Vạn Giới Liên Hợp hội…”
“Không ai trong Đế quốc phản đối ý kiến này. Suy cho cùng, những quý tộc kia ngoài sợ chết ra thì còn sợ mất đi địa vị hiện tại.” Đế nữ bình thản nói, như thể nàng đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
“Ha ha, xem ra Đế quốc thức thời hơn ta tưởng. Cũng tốt, đỡ cho ta phải tốn nước bọt nói nhiều. Có điều…” Hứa Bạch khựng lại, khóe miệng nhếch lên: “Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng, đối mặt với áp lực mạnh mẽ từ Vạn Tiên Minh, Liên Hợp hội bọn ta không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Khẳng định bọn ta sẽ căn cứ theo tiềm lực thể hiện ra của các tiểu thế giới mà có sự giúp đỡ khác nhau.”
“Cho nên muốn có được càng nhiều sự trợ giúp của bọn ta, còn phải xem Đế quốc các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thứ đáng giá.”
“Thứ cho ta nói thẳng, thuật bồi dưỡng dị thú mà các ngươi vẫn luôn tự hào, đối với bọn ta thì không khác gì thứ bia đỡ đạn. Dựa vào những thứ này, căn bản là không có cách nào đả động được những lão già hám lợi trong liên hợp hội đâu.” Hứa Bạch lạnh lùng nói.