Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1117 - Chương 1117. Một Tương Lai Duy Nhất (2)

Chương 1117. Một tương lai duy nhất (2) Chương 1117. Một tương lai duy nhất (2)

Đế nữ khẽ gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Sau đó, nàng phi thân về phía trước: “Đi theo ta.”

Sau khi bay vào trong bảo khố Đế quốc được một lúc, nàng dừng lại trước một thiết bị máy móc.

Thiết bị bao gồm nhiều vòng khác nhau đang chuyển động liên tục, trên đó có những chữ số mơ hồ đang thay đổi nhanh chóng.

“Đây chính là kết tinh tâm huyết của mười ba đời đế hoàng ‘Máy định vị hư không’.” Một tia hoài niệm hiện lên trong ánh mắt Đế nữ khi nàng giới thiệu nó với Hứa Bạch.

“Khi thuyền di chuyển trong hư không, nó có thể ghi lại và lưu giữ không gian xung quanh và có thể thiết lập lộ trình theo mục tiêu đã định để chúng ta không bị lạc trong hư không. Đồng thời, nó còn có thể tiến hành đánh dấu tọa tiêu ở nơi đã từng đi qua…”

“Nó có chút tác dụng nhưng độ hữu dụng không cao.” Hứa Bạch xua tay, cắt ngang lời của Đế nữ: “Hiện tại chúng ta đang đối mặt với áp lực làm sao sống sót sau đợt tấn công đầu tiên của Vạn Tiên Minh.”

Đế nữ gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi lại dẫn Hứa Bạch đi đến trước mặt một hạt châu hình tròn.

“Đây là?” Hứa Bạch nheo mắt.

Từ hạt châu, hắn vừa cảm nhận được linh khí vừa cảm nhận được hơi thở của yêu thú.

“Hạt châu này tên là “Linh Tinh tủy”.”

Trên mặt Đế nữ hiện lên một niềm tự hào: “Đây là thành quả nghiên cứu gần nhất của Đế quốc.”

“Hơn một trăm năm trước, bọn ta từng phát hiện yêu hạch tu luyện ở bên trong thân thể của một vài dị thú mà tu sĩ có thể hấp thu được.”

“Lực máu thịt của dị thú sẽ tạo thành kết tinh linh khí ở thể nội. Dù độ tinh khiết linh khí rất thấp nhưng hiện tượng này vẫn thu hút sự chú ý của hoàng đế đời đầu của Đế quốc.”

“Trải qua hơn trăm năm nghiên cứu không ngừng nghỉ, bọn ta bước đầu đã nắm giữ được kỹ thuật “hợp thành linh khí”. Tuy cần một lượng lớn máu thịt làm thức ăn nhưng độ tinh khiết của linh khí kết tinh mà bọn ta nuôi dưỡng cũng gần bằng với linh thạch thượng phẩm của Huyền Hoàng giới rồi.”

Nghe vậy, trong mắt Hứa Bạch không khỏi hiện lên tia kinh ngạc.

Hắn cẩn thận quan sát “Linh Tinh tủy” trước mặt và chậm rãi gật đầu: “Thật lợi hại. Với thủ đoạn như thế, chỉ cần cho các ngươi đủ thời gian, ta chắc rằng có thể cải tạo thế giới này thành tiểu thế giới thích hợp cho tu sĩ ở lại. Nhưng nếu chỉ có như thế thì không có quá nhiều sự trợ giúp đối với thế cục. Đừng nói là Vạn Giới Liên Hợp hội bọn ta mà ngay cả bất kỳ thế lực đáng tin cậy nào ở Huyền Hoàng giới đều sẽ không thiếu thứ đồ chơi linh thạch này.” Hứa Bạch có phần tiếc nuối.

Đế nữ dường như đã đoán trước được phản ứng của Hứa Bạch: “Ta đương nhiên biết điều này. Nếu như tác dụng của “Linh Tinh tủy” chỉ là cung cấp linh khí thì ta cũng sẽ không liệt kê tầm quan trọng của nó trong Máy định vị hư không rồi.”

“Trên thực tế, tác dụng chủ yếu của “Linh Tinh tủy” là chuyển các loại năng lực của dị thú lên cơ thể loài người mà không có tác dụng phụ nào.”

Một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên hiện ra, trên một hạt châu tròn dường như có ngọn lửa lượn lờ xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

“Đây là một viên “Linh Tinh tủy” được chế tạo ra từ một dị thú có tên là “Liệt Viêm Hổ”, ngươi không ngại thì có thể thử hiệu quả của nó.” Đế nữ tự tin đưa hạt châu màu đỏ tới trước mặt Hứa Bạch.

“Kế thừa thần thông của yêu thú?” Trong phút chốc, Hứa Bạch liền nghĩ tới dị bảo và Đông Phương Diệu từng nhắc tới. Hiệu quả cũng tương tự, ngoại trừ việc nó kích thích năng lực huyết mạch cổ xưa trong thân thể.

Nắm viên Linh Tinh tủy màu đỏ trong lòng bàn tay, Hứa Bạch từ từ dùng lực.

Nó giống như một viên pha lê lập tức phát nổ. Trong nháy mắt, vô số ngọn lửa màu đỏ giống như từng đạo Hỏa Long, chạy dọc theo cánh tay và chui vào trong cơ thể Hứa Bạch.

“Grào!”

Trước mắt hắn như thể xuất hiện một con yêu hổ cuồng bạo được tạo thành từ ngọn lửa, nó không cam lòng gầm lên đầy phẫn nộ.

Hứa Bạch hừ lạnh lùng, ảo tưởng ngay lập tức tan vỡ.

Dòng nhiệt lưu sau khi lưu chuyển một vòng trong người, cuối cùng biến mất giữa ấn đường hắn.

Hứa Bạch nhắm mắt để cảm ngộ, một lát sau, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một ngọn lửa đỏ.

Nó không ngừng lập lòe, vặn vẹo không khí xung quanh.

Ánh mắt Hứa Bạch lộ vẻ ngưng trọng.

Bởi vì ngọn lửa này không có điều động bất kỳ linh lực hay thần thông nào. Nó giống như một loại hô hấp thuộc về bản năng của cơ thể.

Một ý nghĩ liền phát động.

Ngọn lửa biến ra đủ loại hình dạng theo ý nghĩ của Hứa Bạch.

Khi hắn liên tục điều khiển ngọn lửa, ký ức về cách sử dụng năng lực lửa cũng theo đó hiện lên trong tâm trí hắn.

Thấy Hứa Bạch lần đầu hấp thu “Linh Tinh tủy” mà đã có thể thuần thục nắm giữ năng lực thuộc về dị thú như thế, Đế nữ có chút kinh ngạc.

Sợ Hứa Bạch hiểu lầm, nàng vội vàng bổ sung: “Trên thực tế, thông qua “Linh Tinh tủy” để kế thừa lực lượng của dị thú cũng không phải thành công trăm phần trăm. Ngoại trừ liên quan đến tư chất và thiên phú của cá nhân, nó còn có mối liên hệ nhất định với trình độ cường đại dị năng.”

“Căn cứ vào nghiên cứu của bọn ta, năng lực của dị thú càng cường đại và hiếm thì càng khó bị người điều khiển. Nếu trong quá trình kế thừa gặp thất bại, xác suất để thành công vào lần sau sẽ càng giảm.”

Bình Luận (0)
Comment