Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1122 - Chương 1122. Tiên Minh Sơ Ngộ Tỏa (2)

Chương 1122. Tiên Minh sơ ngộ tỏa (2) Chương 1122. Tiên Minh sơ ngộ tỏa (2)

“Dù sao, Vạn Tiên Minh nhất định sẽ phái người đến dọn dẹp trước.”

Các tu sĩ đều giữ vững ý nghĩ này trong đầu nên trực tiếp lựa chọn bỏ qua chúng.

Dường như phía chính phủ Vạn Tiên Minh đã ngầm đồng ý loại hành vi này nên cũng không treo bất kỳ giải thưởng nào với tiểu thế giới này.

“Thật thú vị.” Sau khi Hứa Bạch thăm dò, mới biết được dường như nội bộ Tiên Minh đã nổi lên tranh chấp đối với việc nên xử lý tiểu thế giới này như thế nào.

Một phe cho rằng phải nhanh chóng giết hết kẻ xấu như này. Như thế mới có thể thể hiện uy nghiêm tối thượng của Vạn Tiên Minh.

Một phe khác cho rằng trong những cuộc chinh phạt thế giới sau này, bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải những đối thủ có thực lực ngang ngửa lão giả tóc trắng. Nếu như lần nào cũng muốn diệt cỏ tận gốc thì rất khó tránh khỏi thương vong.

Mỗi tu sĩ ở cấp Hợp Đạo đều là trụ cột của Tiên Minh. Thiếu một trụ cột sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.

Cho dù có sự tồn tại của Vãng Sinh phủ, chết rồi có thể sống lại.

Nhưng đối với các tu sĩ Hợp Đạo thì chuyện “sống lại” giống như một điều kiêng kỵ. Không có bao nhiêu kẻ nguyện ý làm gương.

Hứa Bạch phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ra được nguyên nhân.

Thì ra là, dù có loại phương pháp khiến người chết sống lại, thậm chí còn có thể giữ lại trí nhớ và tu vi của kiếp trước.

Nhưng nó có một thiếu sót chí mạng khiến tất cả tu sĩ Hợp Đạo đều không thể bỏ qua.

Đó chính là: một khi bước vào Vãng Sinh phủ thì sẽ vô duyên với cảnh giới Trường Sinh.

Không biết nguyên nhân là gì nhưng xem biểu hiện của chư vị Hợp Đạo, hẳn là tin chính xác.

Suy cho cùng, có vị cường giả Hợp Đạo nào mà không có tham vọng được chứng đạo Trường Sinh chứ?

Sống lại cũng chỉ là hành động cuối cùng của sự bất đắc dĩ.

“Giống như Truyền Pháp thiên tôn đi ngược lại đạo lý tu hành, từ nay về sau, tu sĩ thiên hạ được định sẵn không cách nào vượt qua được Truyền Pháp.”

“’Vãng Sinh thiên tôn’ nghịch tử sinh chi lý.”

“Mà một khi tu sĩ sống lại, về sau đều không thể đạt được cảnh giới Trường Sinh.”

Hứa Bạch như đã hiểu ra.

“Có điều đối với đại đa số tu sĩ trên thiên hạ, cảnh giới Trường Sinh vốn là một sự tồn tại nằm ngoài tầm với. Cho dù bọn họ biết chuyện này nhưng cũng không để tâm lắm.”

Đột nhiên, Hứa Bạch dường như nhớ ra điều gì đó, hắn khẽ cau mày.

Hắn bấm đốt ngón tay thôi diễn ra mấy năm sau Huyền Hoàng giới chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

“Ở Huyền Hoàng giới ban đầu, tu sĩ sinh ra, trưởng thành và chết đi một cách tự nhiên. Theo năm tháng thay đổi, dù tỷ lệ rất nhỏ nhưng thường cách một khoảng thời gian sẽ có một Trường Sinh thiên tôn mới ra đời. Cho dù khoảng thời gian này là mấy ngàn năm hay một vạn năm.”

“Nhưng bây giờ có Vãng Sinh phủ tồn tại, số tu sĩ sống lại ngày càng nhiều khiến các tu sĩ ra đời tự nhiên ngày càng hiếm.”

“Mà xác suất chứng đạo Trường Sinh vốn đã thấp, cuối cùng càng trở nên hiếm thấy.”

“Cuối cùng cho đến khi…”

“Thiên hạ không còn Trường Sinh cảnh mới nào được sinh ra.”

Hứa Bạch sờ cằm: “Huyền Hoàng âm mưu tuyệt hậu, đi theo con đường của mình, sau đó khiến người trong thiên hạ không còn đường để đi.”

“Thủ đoạn làm việc bá đạo cỡ này, có mấy phần giống phong cách của Truyền Pháp thiên tôn.”

“Tuy nhiên, đối với những Trường Sinh thiên tôn hiện tại thì đây lại là một chuyện tốt. Điều này có lẽ cũng chính là nguyên nhân mà mấy vị trong Ngũ Lão hội kia không ra mặt ngăn cản Vãng Sinh thiên tôn.”

Suy cho cùng, không phải tiểu thế giới nào cũng sẽ có nhân vật khủng bố như lão giả lông mày trắng trấn giữ.

Tu sĩ Tiên Minh trong quá trình chinh phạt gặp phải chút trắc trở rất nhanh đã bị lãng quên. Đôi khi bọn họ gặp phải tiểu thế giới điên cuồng chống cự nhưng nhanh chóng bị họ trấn áp dưới sự trợ giúp của bằng hữu và đồng đội.

Năm mươi, một trăm, một trăm ba mươi sáu…

Số lượng tiểu thế giới được xác minh gia tăng nhanh chóng.

Bên trong Thiên Huyền Bảo Giám, Hứa Bạch thu thập hình ảnh quá trình tiểu thế giới bị chinh phục, cùng với toàn bộ tình huống hiện tại.

Thấy thời gian cũng sắp đến, hắn thỏa thuận với Liễu Tam cùng nhau trở lại tiểu thế giới Đế quốc.

Che chắn nhận thức của Thiên Huyền Bảo Giám, hai người lần lượt tiến vào rồi gặp nhau trong hư không hắc ám.

Trước đó đã được Lý Phàm dặn dò những việc cần chú ý, Liễu Tam thay đổi diện mạo, hai người cứ thế bay trong hư không.

“Vậy mà lại là mạch Ngự Thú tông, thật sự có chút ly kỳ.” Khi đến bên ngoài Đế quốc, thần thức của hắn quét xuống phía dưới.

Khi nhìn thấy vô số dị thú thiên kỳ bách quái, Liễu Tam không khỏi tấm tắc tán thưởng.

“Có điều chúng chỉ là một đạo phân nhánh của Ngự Thú tông mà thôi. Chân truyền của Ngự Thú tông có vẻ như đang trốn trong Hư Linh giới. Mấy ngàn năm trôi qua rồi, cũng không biết hiện nay đã biến thành hình dáng như thế nào.” Hứa Bạch thuận tiện truyền âm.

“Hư Linh giới, hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải?” Liễu Tam hơi sững sờ.

Một lúc sau, Liễu Tam khẽ lắc đầu: “Kỳ lạ, ta không nhớ nổi. Không lẽ ta đã già đến như vậy rồi ư?”

“Không sao, hiện tại việc Vạn Tiên Minh càn quét các tiểu thế giới sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ. Năm đó, Liễu lão có quen người nào trong Ngự Thú tông không?” Hứa Bạch hỏi.

Bình Luận (0)
Comment