Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1125 - Chương 1125. Cường Giả Tức Chứng Minh (2)

Chương 1125. Cường giả tức chứng minh (2) Chương 1125. Cường giả tức chứng minh (2)

“Ta nghe nói, trong Đế quốc các ngươi vẫn còn tồn tại cấp bậc quý tộc gì đó…”

Hứa Bạch cười nhạo, nhìn Đế nữ và nói: “Nhớ kỹ, Đế quốc chỉ cần hoàng đế, không cần quý tộc gì cả.”

“Từ hôm nay trở đi, Đế quốc chỉ có một người lãnh đạo.”

Dứt lời, Hứa Bạch chắp tay: “Ta cũng có nhiều việc nên không thể ở lâu thêm nữa. Hy vọng lần sau ta tới đây có thể mang theo tin tức tốt cho các ngươi.”

Không đợi ba người Tiểu Thanh cáo biệt, Hứa bạch nhanh chóng phi độn ra khỏi Đế quốc.

Nhìn Hứa Bạch rời đi, ánh mắt Đế nữ nhìn ra ngoài cung điện.

Một tia sát khí hiện lên, cuối cùng dần dần trở nên kiên định.

Huyền Hoàng giới, lối vào Đế quốc.

Liễu Tam đã đi trước một bước, hiện đang đứng đợi Hứa Bạch.

“Thiếu chủ, biểu hiện của ta như thế nào?”

Thấy Hứa Bạch hiện thân, hắn không khỏi có phần dương dương đắc ý.

“Ha ha, không ngờ Liễu lão trông cương trực công chính, hóa ra khi lừa gạt người khác cũng hỗn nhược thiên thành như vậy, không hề tìm ra một tia sơ hở nào. Sau này, ta phải nhắc nhở Khương trưởng lão cẩn thận rồi.” Hứa Bạch cười nói.

Sắc mặt Liễu Tam đột nhiên xụ xuống.

Nhưng rất nhanh, hắn chủ động chuyển đề tài: “Không nói đến chuyện khác, nơi gọi là tiểu thế giới Đế quốc này quả thật có không ít môn đạo. Chỉ riêng “lò luyện vạn vật” kia, cho dù là ở Tu Tiên giới thượng cổ thì nó cũng có chút bất phàm.”

“Hơn nữa ta còn nhìn ra, do hạn chế thiên nhiên của nguyên liệu, lò luyện bọn họ sử dụng chỉ có thể dung nạp chủng loại dị thú có hạn. Nếu như đổi lại là Dược Vương Chân Đỉnh của chúng ta, chưa biết chừng có thể tăng gấp mấy lần số lượng dị thú luyện trong một lần.”

“Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta có thể luyện chế ra một con quái vật gì nữa.”

“Chỉ sợ ta cùng Ngọc San liên thủ thì cũng chưa hẳn có thể trấn áp được nó.”

Liễu Tam khẽ lắc đầu: “Nó giống như một viên độc dược, tính thực dụng rất mạnh nhưng đáng tiếc lại có quá nhiều hạn chế.”

“Nếu chúng ta có thể nắm giữ thủ đoạn khống chế chiến lực Hợp Đạo là tốt rồi.” Liễu Tam chợt thở dài.

Ánh mắt Hứa Bạch ngưng tụ, thần sắc bất động. Mà theo lời của hắn, như có điều suy nghĩ: “Liễu lão nói có chút đạo lý. Hiện tại, chỗ nào ở Huyền Hoàng giới cũng có bách quái thiên kỳ. Nói không chừng sự tồn tại của Hoàn Chân có biện pháp có thể khống chế tu sĩ Hợp Đạo.”

“Ta đi nghe ngóng một chút. Nếu quả thật có tác dụng, vậy chẳng phải cách một khoảng thời gian, Dược Vương tông chúng ta sẽ có thể cố định sản xuất ra một vị chiến lực Hợp Đạo ư?”

Nghe vậy, Liễu Tam không khỏi có chút hưng phấn.

“Tuy nói lực sát thương của thú dung hợp không sánh bằng Hợp Đạo thời Tân Pháp. Nhưng dù thế nào chúng dũng là cảnh giới Hợp Đạo. Nếu như số lượng đủ nhiều, dù là Vạn Tiên Minh muốn nhằm vào chúng ta thì nhất định cũng phải kiêng dè vài phần sao?”

“Đến lúc đó, chưa biết chừng Dược Vương tông chúng ta có thể quang minh chính đại tái xuất hiện với hậu thế?”

Hứa Bạch tán đồng: “Mưu kế này không phải là không thể thực hiện.”

“Đúng rồi, thiếu chủ. Hiện nay Nguyễn trưởng lão còn đang ngủ say trong Dược Vương Chân Đỉnh, hắn từng nghiên cứu về thân thể của yêu thú. Chi bằng đánh thức hắn dậy, nói không chừng còn có thể tìm được phương pháp xử lý tương ứng.” Liễu Tam đề nghị.

“...”

Ký ức của Liễu Nhất Hàng trong nháy mắt hiện lên trong đầu Hứa Bạch.

Nguyễn Thiên Tiêu, một trong những trưởng lão Hợp Đạo của Dược Vương tông.

Không giống như các trưởng lão khác cấy linh hồn vào thuốc, Nguyễn Thiên Tiêu có thói quen dùng động vật, yêu thú, cùng với bộ phận cơ thể loài người làm thuốc.

Tuy đúng là hiệu quả phi phàm nhưng mùi máu tanh và sát lục chi khí quá mức nồng đậm, hơn nữa việc này có chút kinh hãi thế tục.

Thế nên “đan thịt” của Nguyễn Thiên Tiêu không được đại chúng đón nhận.

Tính tình hắn tương đối quái gở, bình thường ở trong Dược Vương tông cũng chỉ độc lai độc vãng, không giao hảo với ai.

Sau khi tự đánh giá một lúc, Hứa Bạch cau mày quyết định: “Trước giờ Nguyễn trưởng lão không hợp với mọi người. Ta sợ sau khi hắn tỉnh lại, đột nhiên biết bản thân đã xuyên tới mấy ngàn năm sau, e rằng hắn không còn tâm tư nào ở lại Dược Vương tông chúng ta nữa.”

Nghe xong, Liễu Tam cũng không có cách nào phủ nhận: “Đúng là có loại khả năng này.”

“Có điều kỹ thuật đan thịt của Nguyễn trưởng lão quả thật có mấy phần độc đáo. Vạn vật dung hợp thú…”

Hứa Bạch dường như hơi rối rắm: “Như thế này đi, đợi sau khi chúng ta chính thức thu nạp kỹ thuật Đế quốc vào trong túi, căn cứ tình hình cụ thể rồi quyết định tiếp.”

“Nếu như chỉ dựa vào mỗi chúng ta mà có thể sản xuất hàng loạt dị thú dung hợp, vậy thì đừng vội vàng đánh thức Nguyễn trưởng lão. Nếu như trong quá trình này gặp phải khó khăn không thể giải quyết, lúc đó đánh thức hắn cũng không muộn.”

Cuối cùng, Hứa Bạch nói như thế.

Liễu Tam cũng gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Việc đã làm xong, Hứa Bạch vẫn muốn trở về châu Thiên Lương, còn Liễu Tam cũng muốn trở về Dược Vương Cốc.

Sau khi hai người tách ra, Hứa Bạch trầm tư nhìn về hướng Liễu Tam biến mất.

“Đây là hắn thăm dò ư? Hay chỉ là sự trùng hợp?”

“Có lẽ là chuyện lúc trước khiến cho hắn nhận ra điều gì đó. Suy cho cùng, cho dù tu sĩ Hợp Đạo có lực lượng thiên tôn thì cũng không có cách nào chống lại “Chân Thực Dụ Quả”, nhưng bản thân vẫn có thể phát hiện ra những dị thường.”

Bình Luận (0)
Comment