“Để bảo đảm an toàn, bản tôn vẫn nên rời khỏi Trường Sinh cốc thì tốt hơn.”
Từ trước đến giờ, Lý Phàm làm việc luôn dứt khoát và kiên quyết.
Ngay khi ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, bản tôn không chút do dự, chỉ để lại truyền tấn nói mình có chuyện quan trọng cần ra ngoài một chuyến.
Trước khi Liễu Tam trở về, hắn đã lặng lẽ rời khỏi Dược Vương Cốc.
“Tốt nhất là ta nên nhờ người ở Ngũ Lão hội xác nhận công hiệu của Chân Thực Dụ Quả này mới được.” Trong mắt Lý Phàm hiện lên một đạo tinh quang.
Hắn tạm thời thu hồi Giải Ly điệp và đi thẳng đến nơi ở của Sóc Phong.
Đồng thời, Hứa Bạch trở về châu Thiên Lương, âm thầm tìm tu sĩ Vệ Thú viện và cũng là gián điệp của Ngũ Lão hội mà lúc đầu giao dịch với hắn.
Người này tên là Lưu Ôn Vũ.
“Lưu đạo hữu, ta nghe nói ngươi còn chưa tạo ra Thiên Huyền Bảo Giám của riêng mình?”
Hứa Bạch lên tiếng trước.
Trên mặt Lưu Ôn Vũ hiện lên một tia lo lắng nhưng hắn cũng không nói gì quá khác người.
Hắn chỉ nói: “Sắp rồi. Tuy trong Tiên Minh có không ít tu sĩ vẫn còn băn khoăn với sự tồn tại của Thiên Huyền Bảo Giám nên không muốn tạo ra nó.”
“Nhưng ta nghe nói quyết nghị chính thức đã hạ rồi, phàm là thành viên trong thể chế Vạn Tiên Minh đều phải tạo bảo giám trong cơ thể. Tu sĩ Vệ Thú viện bọn ta càng phải hoàn thành trước. Đây mới chỉ là bước đầu tiên.”
“Ta tin rằng không bao lâu nữa, cuộc sống mà các tu sĩ trong thiên hạ đều mang bảo giám sắp đến rồi.”
“Hừ, đến lúc đó…”
Trong mắt Lưu Ôn Vũ hiện lên vẻ hồi hộp không thể giấu được.
“Bản thân ta cảm thấy không có gì, vật này đúng là thần kỳ và quỷ dị. Có nó thì sẽ tránh khỏi rất nhiều phiền toái.” Hứa Bạch mỉm cười, xem thường.
“Hửm? Ngươi đã tạo rồi ư?” Lưu Ôn Vũ biến sắc, đang muốn rút đi.
Nhưng bị Hứa Bạch tóm lại.
“Mâm tròn tận cùng” hiện ra trên đỉnh đầu hắn, phát ra ánh sáng trắng mờ, bao trùm hai người họ.
“Đừng căng thẳng, chỉ là Thiên Huyền Bảo Giám còn không lọt nổi vào mắt của Phúc Thiên Minh chúng ta.” Hứa Bạch ra vẻ ngạo mạn và nói thẳng.
“Gì mà Phúc Thiên hội, ta không rõ ngươi đang nói cái gì.” Sắc mặt Lưu Ôn Vũ tái nhợt, vội vàng lắc đầu.
Hắn vùng khỏi sự khống chế của Hứa Bạch, gấp gáp bỏ chạy.
Nhưng sau khi nghe lời nói của Hứa Bạch, hắn chợt ngừng bước.
“Ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà ngươi còn không nhận ra ư. Vốn là gián điệp của Ngũ Lão hội, khứu giác của ngươi không nhạy bén mấy nhỉ.”
Hứa Bạch khẽ lắc đầu: “Nói thẳng nhé, Phúc Thiên Minh chúng ta nắm giữ biện pháp có thể ngăn chặn sự giám sát của Thiên Huyền Bảo Giám.”
Tuy hắn nói rất bình tĩnh nhưng khi lọt vào tai Lưu Ôn Vũ thì không khác gì sấm sét.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Hắn thất thanh: “Bọn ta hoàn toàn bó tay không có cách…”
Lưu Ôn Vũ đột nhiên không nói nữa, sắc mặt hắn tái mét: “Ngươi gạt ta?”
Hứa Bạch mỉm cười: “Nếu như lời ta nói ra là giả dối, vậy ta nghĩ không lâu nữa, người của Vệ Thú viện Vạn Tiên Minh sẽ tới đây hành quyết hai chúng ta ngay tại chỗ.”
“Lưu đạo hữu không ngại kiên nhẫn đợi một chút. Dù sao việc đã đến nước này, ngươi muốn trốn cũng chạy không thóa.”
Vẻ mặt Lưu Ôn Vũ không ngừng thay đổi, cuối cùng hắn quay vào phòng và ngồi xuống.
Thấp thỏm chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hắn cảm tưởng một ngày như thể một năm.
Sau hơn nửa ngày, hắn không thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
Trong phút chốc, Lưu Ôn Vũ trở nên kinh nghi bất định, hắn ngẩng đầu nhìn lên “Mâm tròn tận cùng” đang bao phủ phía trên hai người, cảm thấy hết sức khó tin.
“Thứ này thật sự có thể che đậy cảm nhận của Thiên Huyền Bảo Giám ư?” Trên mặt hắn tràn đầy rung động.
“Phúc Thiên đâu phải là hư danh, đúng không?” Hứa Bạch thản nhiên nói.
“Phúc Thiên hội…”
Lưu Ôn Vũ tràn đầy rung động, thấp giọng lẩm bẩm.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lên Mâm tròn tận cùng trên đỉnh đầu, thậm chí không tự chủ được mà vươn hay tay ra muốn chạm vào nó.
Vốn là gián điệp ẩn núp của Ngũ Lão hội, hắn gần như bị Thiên Huyền Bảo Giám ép đến mức sắp cùng đường, nhưng rõ ràng hắn ý thức được sự quý giá của thứ này.
“Đây là cái gì?” Lưu Ôn Vũ không khỏi tò mò.
“Mâm tròn già thiên.” Hứa Bạch điềm đạm nói, tâm niệm vừa động, trong nháy mắt Mâm tròn tận cùng hư hóa khiến Lưu Ôn Vũ sờ soạng vô ích.
Lúc này, Lưu Ôn Vũ đột nhiên lấy lại tinh thần.
Ánh mắt hắn lưu luyến không rời khỏi Mâm tròn tận cùng, hắn nghiêm nghị chắp tay: “Lần này, đạo hữu tìm tới ta hẳn là có chuyện quan trọng.”
Hứa Bạch hừ một tiếng: “Đúng vậy, ta đến hưng sư vấn tội ngươi!”
“Hả?” Lưu Ôn Vũ nhất thời sửng sốt.
“Trước đó không lâu, tổ chức bọn ta khống chế một gã tu sĩ Hợp Đạo thông qua “Chân Thực Dụ Quả” nhưng lại có dấu hiệu mất kiểm soát. May là bọn ta kịp thời phát hiện, bày thủ đoạn khác trước khi hắn phản bội thành công, tình hình mới ổn định trở lại. Nếu không, lần này “Phúc Thiên hội” bọn ta chắc chắn tổn thất trầm trọng rồi.” Giọng điệu Hứa Bạch không hiền lành.
“Không phải các ngươi nói rằng “Chân Thực Dụ Quả” là tạo vật thiên tôn, bảo đảm không sơ hở ư? Tại sao lại có sai sót như vậy?”
“Nói mạnh miệng như thế! Chẳng trách bị Vạn Tiên Minh áp chế đến mức độ này.” Hứa Bạch liếc nhìn đối phương, chậm rãi nói.