Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1127 - Chương 1127. Thế Hữu Ma Chinh Tu

Chương 1127. Thế hữu ma chinh tu Chương 1127. Thế hữu ma chinh tu

“Chân Thực Dụ Quả mất hiệu lực rồi sao?” Lưu Ôn Vũ lộ vẻ hoảng sợ, nhưng rất nhanh hắn lắc đầu lia lịa.

“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Chỉ cần Thiên tôn còn tồn tại trên thế gian này thì không tu sĩ Hợp Đạo nào có khả năng vi phạm lực lượng của ngài.” Lưu Ôn Vũ khẳng định chắc nịch.

Hứa Bạch trầm giọng: “Nhưng sự mất khống chế của vị Hợp Đạo này rõ ràng đã xảy ra rồi. Chuyện này là như thế nào?”

“Đạo hữu chớ vội, hãy nói rõ chi tiết mọi chuyện.”

Thế là Hứa Bạch giấu đi danh tính và chi tiết câu chuyện, rồi bịa ra việc một vị tu sĩ Hợp Đạo muốn làm phản sau khi biết bản thân bị khống chế.

Lưu Ôn Vũ suy tư một lúc rồi mới trả lời: “Có thể là phương pháp các ngươi sử dụng “Chân Thực Dụ Quả” không đúng.”

Hứa Bạch giận tím mặt: “Nói như vậy, ngược lại là vấn đề của bọn ta rồi? Bọn ta nghiêm túc làm theo thao tác các ngươi nói rõ lúc đầu.”

Lưu Ôn Vũ vội vàng giải thích: “Chân Thực Dụ Quả có thể bóp méo suy nghĩ của tu sĩ, khiến đối phương tin vào bất cứ điều gì cho dù nó có hoang đường đến thế nào. Nhưng suy cho cùng, tu sĩ cũng không phải là khôi lỗi, bọn họ có tư tưởng riêng. Nếu như lời nói dối tạo ra quá mức sơ sài, bọn họ cảm thấy sự mâu thuẫn trong nhận thức của chính mình, cho dù không hoài nghi, nhưng có thể thông quá các phương thức tiến hành nghiệm chứng lại điều đó một lần nữa.”

“Ví dụ, nếu như ta truyền quan niệm “hắn thật sự là một người phàm trói gà không chặt” vào đầu của một vị tu sĩ Hợp Đạo thì chắc chắn hắn sẽ sống và làm theo cách của một người phàm. Nhưng nếu như một ngày nào đó, hắn vô tình tiện tay giết chết một vị tu sĩ Nguyên Anh. Sự thật và nhận thức sinh ra xung đột, buộc hắn phải tìm ra nguyên nhân mâu thuẫn đã phát sinh, tìm được lý do để có thể thuyết phục được bản thân.”

“Nếu không, sự khác biệt giữa nhận thức và thực tế có thể khiến tu sĩ rơi vào cảnh giới điên loạn.”

“Thêm một ví dụ khác, nếu như ngươi đã rót vào đầu tu sĩ Hợp Đạo quan niệm trung thành vĩnh viễn thông qua “Chân Thực Dụ Quả”. Nhưng nếu như hắn nhận ra bản thân đã chịu phải ảnh hưởng nào đó nên mới sinh ra quan niệm này, tuy hắn vẫn trung thành với ngươi nhưng phương thức áp dụng có thể sẽ…”

“Hơi cực đoan.”

Lưu Ôn Vũ dừng lại một lát, liếc nhìn Hứa Bạch rồi mới nói tiếp: “Có lẽ hắn sẽ cho rằng Huyền Hoàng giới đầy rẫy nguy hiểm, nếu thực lực không đủ nhưng để lộ ra ngoài, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thế nên, hắn cho rằng nhốt ngươi trong địa lao nào đó để ngươi tu luyện cho đến khi tu hành thành công, đạt tới cảnh giới Hợp Đạo. Sau khi có đầy đủ vốn liếng đi khắp Huyền Hoàng giới, hắn mới thả ngươi ra ngoài.”

“Tuy đối với người bên cạnh, có lẽ có chút méo mó và khó hiểu. Nhưng trong nhận thức của bọn họ, đây là là điều quá đỗi bình thường và thuận lợi.”

“Trong Ngũ Lão hội bọn ta cũng từng xuất hiện một tiền lệ: một vị tu sĩ trung thành trốn tới Vạn Tiên Minh. Hắn vẫn trung thành với Ngũ Lão hội nhưng hắn cho rằng thực lực Truyền Pháp thiên tôn không thể phỏng đoán, bọn ta không cách nào đối kháng được, nếu cứ như thế mãi thì chỉ có một con đường chết. Hắn nghĩ chỉ cần chủ động đầu hàng, thúc đẩy thống nhất cùng với Vạn Tiên Minh, mới có thể giữ lại một con đường sống.”

Lưu Ôn Vũ có phần bất đắc dĩ: “Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thậm chí còn liên tục thuyết phục thành viên Ngũ Lão hội bọn ta.”

“Thật ra người như thế này vốn không ít, bọn ta còn gọi đó là “ma chinh tu”. Nó chính là kết quả giữa sự nghịch lý không hoàn toàn của thiên tôn và sự xung đột với thiên đạo tổng thể của Huyền Hoàng giới.”

“Di nhiên, nếu như ai cũng có thể giống như “thiên tôn vô ưu”, thần lực lan rộng khắp Huyền Hoàng giới thì chuyện này đã không xảy ra rồi.”

Nghe Lưu Ôn Vũ giải thích, sắc mặt Hứa Bạch từ từ thả lỏng.

“Ban đầu bọn ta thiết lập lời nói dối đã cố gắng làm hoàn chỉnh nhất có thể rồi. Ai mà ngờ chuyện này lại xảy ra chứ…” Hứa Bạch hừ lạnh lùng.

Lưu Ôn Vũ có chút bất đắc dĩ: “Dù gì hắn cũng là tu sĩ Hợp Đạo, khó mà tránh khỏi. Nếu quả thật dễ dàng bị khống chế như vậy, chẳng phải Ngũ Lão hội bọn ta sớm có thể thống nhất Huyền Hoàng giới rồi, chứ không phải để hôm nay rơi vào bước đường này.”

“Vậy bây giờ ta phải làm gì? Chuyện quan trọng như vậy mà lúc đầu giao dịch các ngươi lại không hề nhắc tới. Không thể để hắn rời đi lúc này mà giam lỏng thời gian dài cũng sẽ khiến hắn nghi ngờ. Hay là ta giết hắn rồi giá họa cho các ngươi?” Hứa Bạch hỏi.

Lưu Ôn Vũ sợ hết hồn, luôn miệng nói: “Đạo hữu không nên lỗ mãng. Theo ta thấy, chuyện vẫn còn cách để cứu vãn.”

“Một là sử dụng “Chân Thực Dụ Quả” lên đối phương một lần nữa để sửa chữa sai sót.”

“Hai là…”

Vẻ mặt Lưu Ôn Vũ trở nên hơi cổ quái: “Chủ động tiết lộ chân tướng sự thật trước mặt đối phương. Sau đó ngươi lại thuyết phục hắn, đem “ma chinh” của hắn trở lại.”

“Ngươi không ngại nói rõ thêm chút nữa.” Sắc mặt Hứa Bạch có phần suy tư.

Bình Luận (0)
Comment