Lưu Ôn Vũ hạ giọng: “Lấy ví dụ của vị tu sĩ trốn tới Vạn Tiên Minh. Sở dĩ hắn trốn tránh là vì cho rằng Ngũ Lão hội bọn ta không phải đối thủ của Vạn Tiên Minh mà thôi. Nếu như có thể dùng bằng chứng thuyết phục hắn rằng thực lực của Ngũ Lão hội còn cao hơn Vạn Tiên Minh, hoặc chỉ là có thể chống lại Vạn Tiên Minh thì một lần nữa hắn sẽ trở lại bên trận doanh của Ngũ Lão hội bọn ta.”
“Suy cho cùng, tín niệm và lòng trung thành của hắn với Ngũ Lão hội chưa bao giờ thay đổi.”
Trong phút chốc, Hứa Bạch đã hiểu ý của đối phương.
“Đương nhiên, nếu trong quá trình “thuyết phục” này phối hợp thêm Chân Thực Dụ Quả thì hiệu quả sẽ càng cao.” Lưu Ôn Vũ bổ sung.
“Hứa đạo hữu, không biết Phúc Thiên hội các ngươi có muốn trả lại “Chân Thực Dụ Quả” không?” Hắn hỏi.
Hứa Bạch không đáp lại.
Hắn chỉ vào “Mâm tròn tận cùng” trên đỉnh đầu, thản nhiên hỏi: “Ngũ Lão hội các ngươi có cần thứ này không?”
Lưu Ôn Vũ sửng sốt, sau đó không khỏi gật đầu lia lịa.
“Trước khi đến, tổ chức đã dặn dò phải giao dịch công bằng, một viên bàn đổi một Chân Thực Dụ Quả.” Hứa Bạch ngẩng đầu nói.
Lưu Ôn Vũ khẽ gật đầu, hắn không cảm thấy Hứa Bạch đòi hỏi trả giá cao. Thậm chí hắn còn cho rằng phương thức giao dịch như thế này, Ngũ Lão hội sẽ chiếm lợi nhiều hơn.
Hắn liếc nhìn Mâm tròn tận cùng với ánh mắt thèm thuồng và nói: “Chắc không có vấn đề gì. Nhưng ta vẫn phải báo lên cấp trên để xác nhận.”
Nghe vậy, Hứa Bạch lại đưa một cái Mâm tròn tận cùng cho Lưu Ôn Vu: “Trước hết ngươi cứ mang vật này bên người. Hiện tại bên ngoài đều là tai mắt của Thiên Huyền Kính, nếu không cẩn thận bại lộ thì không hay.”
Đồng thời, Hứa Bạch hướng dẫn cặn kẽ phương pháp sử dụng Mâm tròn tận cùng.
Tia sáng kỳ dị liên tục xuất hiện trong mắt Lưu Ôn Vũ, đồng thời có chút cảm kích với Hứa Bạch: “Vẫn là đạo hữu suy nghĩ chu đáo, vào lúc bất lợi này, hai nhà chúng ta nên hợp lực lại để vượt qua cửa ải khó khăn này mới được.”
Hứa Bạch xua tay: “Ngươi đi nhanh về nhanh, ta ở nơi này chờ ngươi quay lại.”
Lưu Ôn Vũ gật đầu, hóa thành một đạo độn quang và biến mất.
Chỉ mới trôi qua gần nửa canh giờ, hắn đã vội vã quay lại.
“Cấp trên đồng ý với giao dịch của các ngươi. Tuy nhiên có một vấn đề, Phúc Thiên hội các ngươi có thể cung cấp được bao nhiêu loại “Mâm tròn già thiên” này?” Lưu Ôn Vũ lập tức hỏi.
“Luyện ra vật này không dễ dàng, trong tổ chức cũng không có nhiều.” Hứa Bạch trầm giọng.
Việc này nằm trong dự đoán của Lưu Ôn Vũ, nhưng lời tiếp theo của Hứa Bạch khiến hắn nhất thời chấn động.
“Nhiều nhất tâ chỉ có thể chia cho các ngươi mấy trăm viên thôi.” Hứa Bạch có phần bất đắc dĩ, thở dài.
“Nhiều như vậy ư?!” Lưu Ôn Vũ lộ vẻ hoảng sợ, thất thanh hỏi lại.
Trong phút chốc, một cảm giác hối hận dâng lên trong lòng hắn.
Hắn coi như đã nhìn ra “Mâm tròn già thiên” này có lẽ không hề quý giá giống như trong tưởng tượng của hắn.
“Ngươi chê nhiều? Vậy thì đổi thành một trăm viên cũng được. Dù sao Ngũ Lão hội các ngươi không cần nhưng có khi tu sĩ cần.” Hứa Bạch hừ lạnh, dứt khoát nói.
“Ta nói là mấy trăm viên, đương nhiên là muốn giao hàng theo từng đợt. Ngươi cho rằng vật này giống như cỏ dại trên mặt đất, chỉ cần tưới nước là có thể lớn lên à.”
“Không nhiều, không nhiều.” Lưu Ôn Vũ nói lia lịa.
“Có điều, bọn ta không có tồn kho nhiều “Chân Thực Dụ Quả” như vậy…” Lưu Ôn Vũ có chút bối rối.
“Hay là chúng ta làm giống như lần trước, dùng vật liệu có giá trị đều được.” Hứa Bạch xua tay: “Thậm chí, Phúc Thiên hội chúng ta có thể cho các ngươi mượn trước một lô Mâm tròn già thiên cung được.’
“Chỉ có điều, tổ chức cho rằng, có lẽ chúng ta nên tiến thêm một bước hợp tác tăng cường nữa.” Hứa Bạch có phần nghiêm túc.
“Hợp tác sâu hơn?” Lưu Ôn Vũ khẽ cau mày.
“Kể từ khi Vạn Tiên Minh thiết lập Vãng Sinh phủ và Thiên Huyền Kính di động tới nay, thế cục tốt đẹp đột nhiên chuyển tiếp đột ngột. Nếu như nói Vãng Sinh thiên tôn nghịch lý quả thật không cách nào vãn hồi. Nhưng khi đối mặt với Thiên Huyền Kính để ý nhiều tiểu thế giới ở Huyền Hoàng, Ngũ Lão hội các ngươi vẫn thờ ơ với cử động muốn thăng cấp này…”
“Nói thế nào thì có năm vị thiên tôn ở đây, cũng không đến nỗi không có biện pháp đối phó chứ?” Hứa Bạch rất bất mãn.
“Rốt cuộc các ngươi đang làm gì thế?”
Lưu Ôn Vũ muốn nói rồi lại thôi.
Im lặng một lúc lâu, hắn có chút chán nản: “Về chuyện này, không chỉ đạo hữu mà trong lòng ta cũng có rất nhiều nghi vấn.”
“Có lẽ, chúng ta có thể lợi dụng lần giao dịch này để hỏi cho rõ ràng.” Vẻ mặt hắn khó hiểu.
“Tình thế cấp bách, giao dịch càng nhanh càng tốt. Ba ngày sau, ngoại thành Thiên Lương, trong núi Vô Lượng.”
Sau khi Lưu Ôn Vũ hẹn địa điểm giao dịch, hắn chuẩn bị cáo từ và rời đi.
“Ngươi đừng quên viên Mâm tròn già thiên trước đó ta đã đưa cho ngươi, nó cung tính trong danh sách giao dịch.” Nghe Hứa Bạch nói vậy, Lưu Ôn Vũ hơi chùn bước.
Sau đó, hắn lại tăng tốc lên mấy phần.
Sau một lúc lâu, Hứa Bạch cung chậm rãi rời khỏi phòng, hóa thành một đạo độn quang và biến mất.
Núi Vô Lượng.
Kể từ khi phát sinh chuyện tường Vô Lượng cắn nuốt tu sĩ, núi Vô Lượng vốn ít người lui tới càng trở nên thưa thớt.