Trên đời không có bao nhiêu tu sĩ biết được bản chất ngộ đạo của Ôn Lương Bích.
Cộng thêm hiện tại, đa số tu sĩ đều đang chinh phạt tiểu thế giới để kiếm công huân.
Nơi này càng ít có tu sĩ bước chân đến.
Suy cho cùng, chết rồi còn có thể sống lại, bị tường Vô Lượng cắn nuốt thì thật sự rất khó nói.
Hứa Bạch lặng lẽ đi tới đáy cốc núi Vô Lượng, đứng từ xa nhìn tường Vô Lượng bóng loáng như gương và kiên nhẫn đợi.
“Nghe nói lần trước chính là ngươi đã cứu cháu trai của Quan Hành Tu khỏi tường Vô Lượng?” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng Hứa Bạch.
Hứa Bạch kinh hãi.
Hắn quay người nhìn lại, chỉ thấy một tu sĩ trung niên mặc đạo bào màu tím ánh kim, không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh hắn.
Hắn chỉ lặng lẽ quan sát Ôn Lương Bích chứ không nhìn về phía Hứa Bạch.
Nhưng rõ ràng người vừa lên tiếng chính là vị tu sĩ mặc đạo bào màu tím ánh kim này.
Trong lòng Hứa Bạch nhất thời có chút nghiêm trọng.
Tuy đối phương cố ý thu lại khí tức nhưng chỉ khiến Hứa Bạch căn bản không cách nào cảm nhận được sự hiện hữu của hắn, Hứa Bạch vân có thể phán đoán được tu vi thật sự của đối phương.
Tiên tôn Hợp Đạo!
“Thưa tiền bối, phải nói là ta may mắn cứu được Quan Trường Ca.” Hứa Bạch cung kính hồi đáp.
Đồng thời, trong đầu hắn suy nghĩ loạn xạ, xem thử có suy đoán được thân phận của đối phương.
Hắn xuất hiện vào thời gian này, ở địa điểm này.
Tu vi lại là tiên tôn Hợp Đạo.
Căn bản không thể nào là trùng hợp.
“Chẳng lẽ, hắn chính là người liên hệ của Ngũ Lão hội trong lần giao dịch này?” Hứa Bạch không khỏi suy đoán.
“Không ngờ tiên tôn Hợp Đạo lại là gián điệp của Ngũ Lão hội…”
Trong khoảnh khắc, thân phận của vị tu sĩ mặc đạo bào màu tím ánh kim này được miêu tả sinh động.
Tử Khung tiên tôn.
Tổng chỉ huy Diễn Võ đường của Vạn Tiên Minh.
Dù Hứa Bạch đã sớm biết thân phận gián điệp của hắn thông qua kinh nghiệm mấy kiếp trước.
Nhưng khi Tử Khung tiên tôn bỗng nhiên hiện ra trước mặt, Hứa Bạch vẫn có chút giật mình.
Hứa Bạch hỏi dò mà không tiết lộ thân phận.
“Không biết tiền bối…”
“Ta là người đại diện Ngũ Lão hội tới giao dịch với Phúc Thiên hội các ngươi.” Trước sự ngạc nhiên của Hứa Bạch, Tử Khung tiên tôn không chút kiêng kỵ nói thẳng.
Lần này, Hứa Bạch đột nhiên trầm mặc.
Không chắc chắn ý đồ của đối phương, Hứa Bạch đang suy nghĩ đối sách.
Thật may đây chỉ là phân thân nên Hứa Bạch không quá hoảng loạn.
“Xem ra, ngươi đã nhận ra thân phận của ta rồi? Thật thú vị. Ta trấn giữ tổng bộ Diễn Võ đường, đã rất nhiều năm không ra ngoài.”
“Phúc Thiên hội các ngươi đúng là không đơn giản.”
Tử Khung liếc mắt nhìn Hứa Bạch, mỉm cười.
“Tiền bối quá khen rồi. Ta chỉ hơi khiếp sợ khi đột nhiên biết được thân phận thật của tiền bối mà thôi. Nhất thời không biết nên nói gì.”
Hứa Bạch chắp tay, tỏ vẻ căng thẳng.
Không đợi Tử Khung bày tỏ thái độ, Hứa Bạch đã có dáng vẻ không nhịn được, tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Vụ giao dịch lần này rất quan trọng, tiền bối đích thân ra tay cũng có thể thấu hiểu. Nhưng mà với thực lực của tiền bối, muốn che giấu thân phận của mình thì hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay. Vì sao… “
“Sẽ không sợ sau khi Phúc Thiên hội chúng ta biết được việc này thì trái lại là uy hiếp?” Ánh mắt Hứa Bạch sáng rực, nhìn chằm chằm Tử Khung.
Tử Khung thản nhiên nói: “Uy hiếp? Ha ha, đừng hiểu lầm. Tuy lần này ta đại diện Ngũ Lão hội đến đây, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh điều gì.”
“Chỉ giúp đỡ làm chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Tử Khung hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi, thái độ này lại khiến Hứa Bạch có phần nghi ngờ không thôi.
“Không cần giật mình. Nói cho cùng, Vạn Tiên Minh là Vạn Tiên Minh của ‘Truyền Pháp thiên tôn’. Mà ta, từ đầu đến cuối cũng chỉ trung thành với một mình Truyền Pháp lão nhân gia mà thôi. Còn những chuyện khác đều là chút chuyện không quá quan trọng.”
“Cái gọi là Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi chín. Thiên Huyền Kính muốn hiểu rõ tất cả thế gian, vậy thì đương nhiên là trên đời cũng sẽ tồn tại sự vật nằm ngoài kiểm soát của nó.”
“Nếu không ‘trời mới’ sẽ không hoàn hảo.”
Tử Khung ngẩng đầu nhìn bầu trời, giải thích chậm rãi.
“Cho nên ta làm việc này, cho dù thiên tôn biết được thì hắn cũng sẽ không trách tội. Nói không chừng ngược lại là muốn khen thưởng ta.”
“Hừ, nhưng mà những người phàm tục kia cũng chưa chắc có thể biết được tâm ý của ta.”
Tuy chỉ có vài câu ngắn ngủi, nhưng lượng tin tức ẩn chứa trong đó lại hơi khủng bố. Lời này vừa nói xong, Hứa Bạch đã chìm vào suy nghĩ sâu xa.
“Ngươi chưa đến cảnh giới kia mà đã biết quá nhiều, cũng chưa hẳn là chuyện tốt.” Không lâu sau, Tử Khung tiên tôn lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Hứa Bạch.
Tiện tay ném ‘Không Minh Thạch Mẫu’ chứa đựng vật liệu giao dịch qua.
Lần này lại không thành lập khế ước gì.
Có vẻ như hiển nhiên là hắn vô cùng tự tin với thực lực của mình, không sợ Hứa Bạch sẽ giở trò bịp bợm cỏn con.
Nhưng mà Hứa Bạch vẫn theo thường lệ, sau khi xem xét kiểm tra đối chiếu danh sách vật liệu bên trong Thạch Mẫu, hắn mới bàn giao năm mươi viên ‘Mâm tròn tận cùng’ mà trước đó đã thỏa thuận xong.
“Đây là lô hàng đầu tiên, còn lại vẫn cần bàn giao từ từ sau này.” Hứa Bạch giải thích.