Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1130 - Chương 1130. Vãng Sinh Đoạt Tuổi Thọ

Chương 1130. Vãng Sinh đoạt tuổi thọ Chương 1130. Vãng Sinh đoạt tuổi thọ

Năm mươi viên Mâm đá tận cùng không đặt trong không gian trữ vật mà chồng lên giống như từng tờ giấy hơi mỏng.

Theo suy nghĩ chuyển động thì sẽ tự động tách rời, hình thành từng cá thể đơn độc.

Tử Khung lấy một cái mâm tròn trong đó, cầm trong tay quan sát.

Sau một lát, hắn giống như suy nghĩ gì đó, nói: “Vật này nhìn qua bình thường không có gì lạ, nhưng lại có thể che giấu cảm giác của Thiên Huyền Bảo Giám…”

“Thú vị.”

Tử Khung thu hồi Mâm tròn tận cùng, sau đó nói lời bàn giao: “Giao dịch sau này sẽ có những người khác kết nối với ngươi. Nếu như Phúc Thiên hội các ngươi có tình huống khẩn cấp đột ngột thì cũng vẫn có thể đi tìm Lưu Ôn Vũ.”

“Cũng đừng cố gắng có liên quan gì đến ta. Tuy ta không để ý…”

“Nhưng nếu những người kia để mắt tới ngươi, cho dù ta ra mặt thì cũng không giữ được.”

Bóng dáng Tử Khung tiên tôn dần dần trở nên mờ nhạt, đúng như lúc hắn đến, rời đi cũng cực kỳ đột nhiên.

“Tiền bối, đối mặt với đe dọa của Thiên Huyền Kính, vì sao Ngũ Lão hội chỉ thoái nhượng nhiều lần? Ngay cả chút biện pháp đánh trả cũng không có?” Trước khi bóng dáng Tử Khung tiên tôn sắp hoàn toàn rời đi, Hứa Bạch hỏi.

Tử Khung không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời như có như không.

Sau đó biến mất không thấy gì nữa.

“Hửm?” Hứa Bạch cũng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Một lát sau, hắn sợ hãi.

Hiển nhiên “trời” không phải chỉ Thiên Huyền Kính.

Tử Khung Tiên Tôn đã nói từ đầu đến cuối hắn chỉ trung thành với ‘Truyền Pháp thiên tôn’.

Vậy thì động tác trước khi rời đi của hắn cũng rất rõ ràng.

Không phải Ngũ Lão hội không muốn đánh trả.

Chỉ là bây giờ Truyền Pháp thiên tôn ở đây, bọn họ không dám mà thôi.

Trong lòng Hứa Bạch không khỏi lại hiện ra huyễn cảnh thở dài câu kia lúc trước của Bạch tiên sinh.

“Phía trước có tiên lộ không đạp được, Truyền Pháp thiên tôn ở bên trên.”

Hứa Bạch vô thức nắm chặt tay: “Ở kiếp trước, có lẽ là vì Truyền Pháp rời đi, khiến Tử Khung lại chuyển sang bên Ngũ Lão hội, trở thành một gián điệp đơn thuần.”

“Mà ở đời này, ta triển khai ‘Loạn’ Tự Quyết, dẫn Truyền Pháp vốn đã rời đi trở về lần nữa. Cho nên Tử Khung vẫn kiên trì lập trường hơi đặc biệt của mình, cũng chưa hoàn toàn làm gian tế của Ngũ Lão hội.”

Trong chớp mắt, Hứa Bạch đã làm rõ đầu đuôi mọi chuyện, trong lòng lại xuất hiện rất nhiều nghi ngờ.

Đó chính là mục đích thực sự của Truyền Pháp.

Nếu như nói mục tiêu cuối cùng của hắn là siêu thoát và rời khỏi Huyền Hoàng giới.

Vậy thì cho dù vô cùng để ý ‘Loạn’ Tự Quyết. Sau khi trở về tìm tòi một lúc mà không có kết quả, hẳn là sẽ lựa chọn rời đi lần nữa.

Nhưng bây giờ đã qua rất lâu. ‌

Hình như ‘Truyền Pháp thiên tôn’ vẫn còn ở lại Huyền Hoàng giới, cũng không có dấu hiệu muốn rời khỏi.

“Xem ra Huyền Hoàng giới có ý nghĩa đặc biệt với Truyền Pháp, cũng không phải có thể tùy ý vứt bỏ.”

“Hơn nữa, tất nhiên là sự thăng cấp của Thiên Huyền Kính đời này đạt được bản thân Truyền Pháp cho phép. Hắn cần Thiên Huyền Kính hoàn thành biến chất, nhưng lại ngầm đồng ý với thiếu sót có thể có…”

“Thiên đạo có thiếu hụt. Sau đó hắn cũng muốn gây ra hạn chế với Thiên Huyền Kính.”

Trong đầu Hứa Bạch lập tức hiện ra rất nhiều giả thuyết có thể xảy ra.

Dù thân thể này đạt được thiên địa ưu ái, tài năng thiên bẩm, nhưng vẫn giống như ngắm hoa trong màn sương, hoàn toàn không thể đoán được ý đồ của Truyền Pháp.

Trong đầu hắn hơi hỗn loạn, sau khi trở lại thành Thiên Linh, lại bị Nam Cung Sĩ Vinh gọi qua.

“Trong khoảng thời gian gần đây, hình như lãnh thổ có vài tin đồn không tốt. Ngươi đi xử lý đi.” Nam Cung Sĩ Vinh chỉ nói một câu không thể hiểu được.

Nói một cách hợp lý thì Hứa Bạch chỉ là Liên Thông sứ của châu Thiên Lương.

Loại chuyện đồn đãi vớ vẩn này bất kể là Vệ Thú viện hay là Diễn Võ đường ra tay thì cũng hợp lẽ tự nhiên. Nhưng hết lần này tới lần khác, Nam Cung Sĩ Vinh lại chỉ lặng lẽ giao chuyện này cho một mình hắn.

Ngay sau đó, Hứa Bạch lập tức hiểu rõ.

Chuyện này không nên làm lớn, cần xử lý một cách nhanh chóng và xuất sắc.

Chính vì coi trọng năng lực của Hứa Bạch, cho nên Nam Cung Sĩ Vinh mới có thể giao nhiệm vụ cho hắn.

Cấp trên có lệnh, hiển nhiên là cấp dưới không thể từ chối.

“Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.” Hứa Bạch chắp tay, ngẩng đầu nói lời bảo đảm.

Sau khi rời đi dưới ánh mắt nhìn theo của đối phương, Hứa Bạch tìm người thăm dò một chút, mới biết được tin đồn “không tốt” mà Nam Cung Sĩ Vinh nói là chuyện gì.

Hóa ra, lãnh thổ châu Thiên Lương có một vị tu sĩ tên là Bành Thanh, trước khi chết giống như đột nhiên nổi điên, bay khắp nơi.

Vừa bay loạn còn vừa ăn nói bậy bạ.

Nói cái gì mà tuổi thọ ban đầu của mình hẳn là năm trăm năm, mà bây giờ chỉ sống chưa đến bốn trăm tuổi, sắp sống thọ và chết tại nhà.

Nhất định là có kẻ trộm bỗng dưng cắt giảm hạn mức cao nhất tuổi thọ của hắn.

Trong miệng Bành Thanh chửi bới, sau đó chết bất đắc kỳ tử trước mắt bao người.

Hơn nữa, tình trạng tử vong cực kỳ thê thảm, thất khiếu chảy máu, chỉ trong chớp mắt đã giống như già nua mấy trăm tuổi.

Dáng vẻ từ tu sĩ trung niên lập tức biến thành một ông lão mục nát.

Bình Luận (0)
Comment