Giọng nói hơi kinh ngạc của Sóc Phong truyền đến.
Trong so tài vừa rồi của hai người, Sóc Phong đang đánh thỏa thích.
Lý Phàm lại đột nhiên ngẩn người, công kích vốn dĩ có thể tuỳ tiện né tránh lại trực tiếp đánh vào trên người hắn.
Kiếm khí cuồn cuộn tung hoành, trực tiếp chém nửa người dưới của Lý Phàm thành hư vô.
Cũng may bây giờ là thời đại Tân Pháp.
Đối với tu sĩ Nguyên Anh, chút vết thương nhỏ này cũng không có gì đáng ngại.
Chỉ trong một hơi thở, trong tiếng nổ hơi vang rền của động thiên, thân thể Lý Phàm đã nhanh chóng phục hồi như cũ.
Lý Phàm lộ ra vẻ mặt xin lỗi: “Ta vừa mới nắm giữ thần thông Tước Mệnh này không lâu, ác chiến với Sóc huynh mấy ngày liền đã trở nên tâm thần hoảng hốt một chút.”
Lúc này Sóc Phong mới giật mình: “Là ta sơ sót, hứng khởi một lúc nên cũng quên loại thần thông cao cấp này nhất định tiêu hao rất nhiều.”
“Ha ha ha, đều do ta quá phấn khích. Đã lâu rồi không gặp được loại thủ đoạn vô cùng thần kỳ như vậy.”
“Thậm chí ngay cả thao túng ‘kiếm’ của ta cũng có thể ảnh hưởng…” Sóc Phong chậc chậc khen ngợi.
“Lý huynh nghỉ ngơi một lát đi.”
Trong thời gian nói chuyện, kiếm quang chợt lóe, Sóc Phong cắt mấy sợi tóc trắng trên đỉnh đầu.
Sau đó hét lớn một tiếng, toàn bộ thân thể giống như rắn lột da.
Lột xuống toàn bộ thân thể nhìn qua hơi già nua, rách nát giống như “cởi quần áo”.
Sóc Phong lại khôi phục trẻ tuổi hùng mạnh, bấm tay búng nhẹ, biến thân thể cũ thành tro bụi.
Trong miệng cảm thán: “Thần thông ‘Trừu Ti Tước Mệnh’ này của đạo hữu thật sự phi phàm. Nếu bàn mỗi hiệu quả thực chiến thì có thể nói là cuộc đời ta hiếm thấy.”
“Nếu không phải thể chất đặc biệt của ta, sợ là ta cũng không thể chiến đấu với ngươi mà không kiêng nể gì như vậy.”
“Tu sĩ tầm thường bị thần thông của ngươi đánh trúng, chỉ sợ chưa đến thời gian gần nửa ngày thì đã chết vì hết tuổi thọ.”
Lý Phàm làm ra dáng vẻ tâm lực tiều tụy, vung tay áo: “Đừng nói nữa. Tuy ta dốc hết tâm can, đứt ruột nát gan sáng tạo ra, nhưng chỉ tiếc lại không đuổi kịp thay đổi của thời đại.”
“Bây giờ Vãng Sinh phủ sừng sững trên bầu trời, mọi người đều có thể sống lại. Thức thần thông này của ta mạnh thì mạnh vậy thôi, nhưng lực uy hiếp lại yếu đi không chỉ mấy lần. Dù sao đều có thể sống lại, cho dù thân thể rách nát thì đã sao?” Lý Phàm thở dài thở ngắn nói.
Sóc Phong lắc đầu: “Lý huynh không cần khiêm tốn. Vãng Sinh sống lại…”
“Hừ.”
“Cường giả chân chính đương đại nhất định không có khả năng phớt lờ thức thần thông này của ngươi. Chỉ bằng chiêu này, ngươi đã vượt qua vô số người tự xưng là anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.”
“Ừm, đãi ngộ cũng nên nói đến. Chỉ cung phụng sơ cấp thì cũng hơi thiệt thòi ngươi.”
Sóc Phong sờ cằm, chậm rãi nói.
Hiệu suất làm việc của Sóc Phong thật sự vô cùng nhanh chóng.
Hắn gọi một vị nữ tu mặc váy dài tím nhạt, không lâu sau, nói lời dặn dò.
Lý Phàm cũng biết được mình đã trở thành khách khanh trung cấp của Huyền gia.
Cấp bậc công huân ban đầu của Vạn Tiên Minh nâng cao đến cấp ba mươi lăm.
Đồng thời mở khóa quyền hạn hoàn toàn mới: Mỗi trăm năm một lần, có thể mượn Thiên Huyền Kính miễn phí để thôi diễn và tăng lên một hạng thần thông của mình.
“Có quyền không cần, quá thời hạn là hết hiệu lực. Vừa lúc Lý huynh có thể nhờ vào cơ hội này để nhắc đến uy lực của thần thông ‘Trừu Ti Tước Mệnh’. Tuy trải nghiệm thực tế đã rất mạnh mẽ, nhưng nhất định không đạt tới cảnh giới thập toàn thập mỹ, còn có không gian tăng lên.” Sóc Phong hoạt động nửa người dưới, xương cốt toàn thân phát ra tiếng rắc rắc. Hắn thấy hình như Lý Phàm hơi ngẩn người ra, lên tiếng nhắc nhở.
“…Chờ ngươi tiến thêm một bước, chúng ta lại đánh một trận sảng khoái!” Trong số tu sĩ cùng thế hệ, rất ít tồn tại có tiến độ tu luyện có thể vẫn luôn theo kịp hắn. Thường thì đều không được bao lâu sẽ bị hắn hất ra, lại không có sức đánh một trận. Đối thủ đạt tiêu chuẩn giống như Lý Phàm vốn dĩ cũng không nhiều.
Mà thậm chí là Lý Phàm có thể thỉnh thoảng mang đến chút bất ngờ cho hắn. Điều này khiến Sóc Phong cực kỳ hài lòng với Lý Phàm.
“Không biết chức năng thôi diễn thần thông này có gì khác với chức năng trong Thiên Huyền Bảo Giám cung cấp? Trước đó trong ‘ngồi luận đạo’, ta đã từng cố gắng nhờ vào lực lượng của Thiên Huyền Kính để thôi diễn qua thần thông kế tiếp. Nhưng hao phí quá cao, thực sự là động không đáy nên không thể không bỏ cuộc giữa chừng.” Lý Phàm nhìn nhắc nhở truyền đến từ Thiên Huyền Tiểu Kính giữa sân, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Thiên Huyền Bảo Giám chỉ là chi nhánh của Thiên Huyền. Trong đó đủ loại chức năng, cho dù đã tuyệt không thể tả với tu sĩ bình thường. Nhưng so sánh với uy năng chân chính của Thiên Huyền Kính thì vẫn sẽ yếu hơn không ít.” Sóc Phong cười nói.
“Cùng một thần thông, tuy thôi diễn kế tiếp của Thiên Huyền Bảo Giám và Thiên Huyền Bản Kính không thể nói là khác nhau một trời một vực. Nhưng chắc chắn sẽ có sự chênh lệch về chất.”
“Nhưng mà…” Nét cười trên mặt Sóc Phong chợt dừng lại.
“Đây chỉ là khác biệt trước mắt giữa Thiên Huyền Bảo Giám và Thiên Huyền Bản Kính. Chờ qua một khoảng thời gian nữa…”
“Vậy thì khó mà nói.”
“Nói không chừng, đến lúc đó trên đời này bất kỳ một phân kính nào cũng không khác gì với bản thể.” Vẻ mặt Sóc Phong khó hiểu, không biết nhớ ra gì đó, vẻ mặt cũng trở nên hơi nghiêm túc.