Lý Phàm lại nghe ra được ý trong lời nói của Sóc Phong.
Trái tim lập tức đập mạnh thình thịch.
Hóa ra đặc quyền phát huy cấp bậc công huân lên ba mươi lăm lại nhờ vào bản thể của Thiên Huyền Kính để thôi diễn thần thông kế tiếp!
Vậy chẳng phải là nói cuối cùng mình cũng lại có một cơ hội có thể nhìn thấy Thiên Huyền Kính chân chính?
Lần trước lúc nhìn thấy nó, hắn vẫn đang trong quá trình huấn luyện kiến tạo Thiên Huyền Tỏa Linh.
Trong không gian rộng lớn tràn ngập đường nét đen trắng, một đám học viên, trong đó bao gồm Lý Phàm, quan sát sự ra đời và niêm phong của “Thiên Huyền Tân Sinh Kính” trong khoảng cách gần.
“Đời này, Thiên Huyền Kính đã hoàn thành lột xác bước đầu. Không biết trong đó lại sẽ có thay đổi gì.” Suy nghĩ Lý Phàm thăng trầm.
Mà lúc này, Sóc Phong đã lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, hắn lại nhắc nhở thêm: “Còn chức năng thôi diễn thần thông trong diễn đàn ‘ngồi đàm đạo’…”
“Về sau ngươi vẫn không cần thử.”
“Ngay cả ta cũng chỉ dám thử vận may lúc ban đầu còn trẻ tuổi tràn đầy sức sống. Ngược lại là hiện tại cũng tỉnh táo rất nhiều, không muốn lãng phí một cách vô ích.” Sóc Phong lại hiếm khi hơi thổn thức nói.
Lý Phàm nghe vậy thì hơi giật mình: “Vì sao vậy? Trên đời này lại có thứ mà ngay cả Sóc huynh cũng không trả nổi à?”
Sóc Phong vung tay áo, giải thích: “Thần thông trên đời có sự khác biệt giữa lý thuyết và thực tế.”
“Lúc Thiên Huyền Bảo Giám và Thiên Huyền Bản Kính thôi diễn thần thông, sẽ thiết lập một hạn mức cao nhất có thể xảy ra. Ví dụ như ‘Trừu Ti Tước Mệnh’ kia của ngươi, phát ra từ Nguyên Anh kỳ, cùng lắm có thể gây tổn thương với tu sĩ Hóa Thần kỳ, cũng có thể xuất hiện một chút ảnh hưởng với tu sĩ Hợp Đạo.”
“Nhưng trước mặt Trường Sinh thiên tôn, nó nhất định sẽ mất tác dụng. Đây là hạn số của phần lớn thần thông trên đời.”
“Cho dù lại là hạng người tài hoa xuất chúng thế nào đi nữa, cũng không thể ở Huyền Hoàng giới dùng tu vi yếu hơn cảnh giới Trường Sinh, sáng tạo ra thần thông có thể gây nguy hiểm cho Trường Sinh thiên tôn.”
“Đây là tình huống chân thật thực tế.”
Sóc Phong dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Sau khi im lặng một lát, hắn lại đột nhiên nói: “Vậy thì nói về mặt lý thuyết, với cảnh giới dưới Trường Sinh, rốt cuộc thần thông có thể ảnh hưởng Trường Sinh thiên tôn có tồn tại hay không?”
“Chắc chắn có trên thế gian.” Trong ánh mắt Sóc Phong hiện lên vẻ khao khát.
“Nhưng mà có lẽ đã tiếp cận trình độ Tiên Pháp trong truyền thuyết. Đừng nói chúng ta, ngay cả Thiên Huyền Kính muốn thôi diễn ra tồn tại có cấp bậc kia thì cũng cực kỳ khó. Ngoại trừ sẽ vận dụng phần lớn năng lực tính toán của bản thân, nếu muốn thành công thì có lẽ vẫn cần dựa vào chút vận may.”
“Chức năng thôi diễn trong ‘ngồi luận đạo’ không thiết lập hạn mức cao nhất. Chỉ cần trên lý thuyết có thể tồn tại thì có xác suất có thể thôi diễn ra. Cho nên mỗi lần thôi diễn đều phải hao phí độ cống hiến, cũng là con số kếch xù khó có thể tưởng tượng nổi. Càng về sau càng như vậy.”
“Mà kết quả…”
Sóc Phong hơi cười giễu cợt: “Diễn đàn ngồi luận đạo sáng lập từng ấy năm tới nay đã thu hút vô số con bạc, dấn thân vào trong đó không màng tới bản thân. Thậm chí táng gia bại sản cũng sẽ không tiếc. Tổng số lần Thiên Huyền Kính thôi diễn đã nhiều đến mức không thể tính được.”
“Nhưng cho tới bây giờ, chưa từng nghe nói có người nào thành công.”
Lý Phàm nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, lắc đầu liên tục: “Không ngờ trong này còn che giấu chuyện như vậy. Nếu sớm biết rõ như thế, tất nhiên ta sẽ không liều mình đi thử.”
“Lúc trước suýt chút nữa bị một kiếm của Sóc huynh đánh chết là ta đã biết rõ mình cũng không phải là người có vận may mạnh mẽ.” Lý Phàm thở dài nói.
Sóc Phong nhớ tới lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên, cũng đột nhiên cảm thấy thú vị, không khỏi cười ha ha.
“Đúng rồi, trên người Sóc huynh có mang theo Thiên Huyền Bảo Giám không?” Lý Phàm chợt hỏi.
“Gần đây có tin tức ngầm đang lan truyền, hình như Tiên Minh đang thúc đẩy toàn thể tu sĩ đều cần tạo ra bảo giám thuộc về mình?’
Trên mặt Sóc Phong hiện lên vẻ mù mịt.
“Thiên Huyền Bảo Giám…”
“Hì hì, có lẽ ta có thể là người đầu tiên trong toàn Vạn Tiên Minh mang thứ đồ chơi này đấy.”
“Không nói tới cũng được! Nghĩ lại đã cảm thấy phiền muộn!’
“Lý huynh lại đấu một trận với ta!”
Nói xong có từng đường kiếm quang vô cùng sắc bén bay ra từ trên người Sóc Phong, chém về phía Lý Phàm.
Trong đó bất ngờ chứa từng chút oán giận.
Trong lòng Lý Phàm run lên, không dám khinh thường, lập tức tập trung đối phó.
----
Trong Trường Sinh cốc.
Phương Tái Tế tuân mệnh đi thu đồ đệ bên ngoài, bây giờ đã hoàn thành ổn thỏa nhiệm vụ.
Trên quảng trường đại điện tông môn, một đám trẻ con năm sáu tuổi đang đứng.
Bọn nhỏ rụt rè quan sát xung quanh, cả khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.
Thậm chí có không ít đứa trẻ gào khóc tại chỗ, dẫn đến phản ứng dây chuyền.
Lập tức loạn tung tùng phèo.
“Phương tiên sinh, đây chính là ‘hạt giống tốt’ mà ngươi tìm về à?”
Hứa Bạch nhìn Phương Tái Tế hỏi.
“Ta lo liệu, tông chủ ngươi yên tâm.” Phương Tái Tể vỗ ngực bảo đảm nói.
“Ánh mắt của ta tốt hơn lão Liễu hắn rất nhiều, tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm. Ta dám đánh cược, những tiểu tử này, không ai mà không phải là kỳ tài tu hành ngàn dặm mới tìm được một.”