Chẳng qua nơi đây không cách nào trao đổi, hắn chỉ là ra hiệu ánh mắt, vừa nhìn về phía Đặng Mính Thiến.
Sau khi quan sát một phen, khẽ lắc đầu.
Đếm ngược về không.
Một vệt ánh sáng bảy màu chiếu xuống từ đỉnh đầu.
Đường cong đen trắng dần dần trở thành nhạt, không gian xung quanh cũng trở nên sinh động.
Trong thoáng chốc, thấy cảnh tượng mơ hồ.
Nháy mắt sau đó, ba người Lý Phàm đã bất tri bất giác, về tới trên núi đá liên hoa bên ngoài châu Thiên Quyền.
Đặng Mính Thiến phóng ra một kình khí, hung hăng bổ vào ngọn núi cách đó không xa.
Dường như đang phát tiết tức giận trong lòng.
Ngọn núi ở đây lại không giống như ngọn núi đá thông thường, vô cùng cứng rắn.
Đặng Mính Thiến sửng sốt, ngay cả khe nứt cũng không thể đánh ra.
Nàng không khỏi rơi những giọt nước mắt tủi thân.
“Tiểu cô nương, ham hố tất mất!” Vương Hoàn thấy thế, không khỏi thở dài nói.
Dưới sự thăm dò của Lý Phàm, hắn chậm rãi từ trong miệng đối phương biết được nguyên nhân dị thường của ‘Vô Cực Linh Hư Pháp’.
Hóa ra lúc đầu Thiên Huyền Kính sinh ra Cây thần thông trong đầu tu sĩ, không phải tất cả tu sĩ đều có thể nhìn một cái không sót gì.
Bởi vì nhánh mà nó bao hàm thực sự quá nhiều, tu sĩ tầm thường căn bản là không thể nào biết rõ.
Chỉ có thể tìm vận may chọn lựa.
Giống Đặng Mính Thiến, cũng là bởi vì đối mặt với quá nhiều lựa chọn, chọn hoa mắt. Lúc này mới chậm trễ thời gian dùng để lĩnh ngộ.
“Không sao, đừng quá mức ủ rũ, ngươi còn trẻ. Đợi trăm năm sau lại đến là được. Lúc trước lần đầu tiên ta tới đây, cũng như ngươi vậy, muốn chọn thần thông thích hợp nhất với mình, có uy lực lớn nhất trên Cây thần thông. Cuối cùng lãng phí cơ hội quý báu một cách vô ích.” Thấy Đặng Mính Thiến vẫn khó có thể buông được, Vương Hoàn tiếp tục an ủi.
Đặng Mính Thiến có chút áo não nói: “Đều do đến thời điểm, ca ca lén nói cho ta biết, Thiên Huyền Kính sẽ căn cứ tình hình các tu sĩ quan sát Cây thần thông tiến hành đánh giá tiềm lực.”
“Quan sát càng nhiều, tiềm lực càng lớn. Tại thời điểm thần thông rót vào, hạn mức uy năng cao nhất của thần thông cũng lại càng lớn.”
“Ta liền nghĩ có thể nhìn thêm một chút thôi...”
Đặng Mính Thiến càng nói càng tủi thân, giống như muốn khóc ra thành tiếng.
“Ca ca này của ngươi, có thể chưa hẳn có lòng tốt.” Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng.
“Ngươi nói cái gì!” Đặng Mính Thiến bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, trong chốc lát nhìn về phía Lý Phàm.
“Ừm?” Lý Phàm biến sắc.
“Ngươi vừa mới nghĩ trong lòng, là có ý gì?” Đặng Mính Thiến chăm chú nhìn Lý Phàm, có chút hùng hổ dọa người nói.
Lý Phàm thu hồi tâm tư, híp mắt lại: “Đặng đạo hữu, ta không hiểu ngươi có ý gì.”
“Ngươi đừng giả bộ, ta có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của người khác. Nhất là liên quan tới ta!” Thấy Lý Phàm vẫn còn giả bộ ngốc, Đặng Mính Thiến càng tức giận hơn.
“Rõ ràng ngươi vừa mới nghĩ đến, ca ca của ta không có ý tốt. Đây là ý gì?”
“Ta cảm nhận rõ ràng, lúc Khánh Vũ ca trộm nói cho ta biết bí mật này, trong lòng hoàn toàn suy nghĩ vì ta.” Đặng Mính Thiến hùng hồn nói.
“Tiểu nha đầu này, thật sự là không rành thế sự.” Lý Phàm trong lòng lại cố ý nghĩ.
Quả thật đúng là không sai, Đặng Minh Thiến mặt càng trở nên đỏ hơn khi nhận ra suy nghĩ trong lòng của Lý Phàm.
“Thế mà thật sự có thể cảm nhận ý nghĩ trong lòng.” Lý Phàm âm thầm khiếp sợ.
Lại thu liễm suy nghĩ lần nữa, cũng không trêu đùa tiểu cô nương, lên tiếng giải thích.
“Khánh Vũ ca gì đó của ngươi, xét theo ý nghĩa trong lời nói của ngươi, tất nhiên vô cùng thân mật với ngươi. Nghĩ vậy nên đối với tình hình tu vi của ngươi, cũng hết sức quen thuộc. Hắn há có thể không biết, ngươi rốt cuộc có trình độ thần niệm chứng kiến Cây thần thông hay không?”
“Nếu như hắn thật sự suy nghĩ cho ngươi, thì quả quyết sẽ không báo cho ngươi việc này. Sẽ chỉ để ngươi yên tâm chọn lựa một môn thôi diễn thần thông thích hợp bản thân là được.”
“Nhưng hắn vẫn hết lần này tới lần khác, giả vờ vì muốn tốt cho ngươi, trong lúc lơ đãng tiết lộ cho ngươi.”
Lý Phàm cười lạnh một tiếng: “Đây chính là cố ý muốn kích thích lòng tham của ngươi, để ngươi lần này không công mà lui!”
“Về phần những ý nghĩ ngươi cảm ứng được trong lòng đối phương...”
“Nếu như trước đó hắn không biết năng lực này của ngươi, không có phòng bị. Như vậy có lẽ những gì ngươi cảm ứng được còn có thể là thật.”
“Nhưng hắn đương nhiên hiểu rõ năng lực có thể đọc tâm của ngươi, kể từ đó, những gì ngươi cảm ứng được, căn bản không thể nói lên cái gì.”
Đặng Mính Thiến nghe vậy, đang muốn phản bác.
Chợt bỗng dưng ngây người, bởi vì nàng đột nhiên cảm nhận được từ trong lòng Lý Phàm một luồng bảo vệ, thương tiếc nồng đậm.
Sự nhiệt tình và thẳng thắn như vậy, thật sự là cuộc đời nàng ít thấy.
Đặng Mính Thiến trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai.
“Ngươi...”
Nàng dậm chân một cái, thẹn thùng vô cùng. Ngay sau đó không dám nhìn Lý Phàm nữa, quay đầu bay mất.
“Hừ.” Lý Phàm khẽ cười một tiếng.
“Nếu có thể, đạo hữu vẫn nên tạm thời rời khỏi châu Thiên Quyền tránh một chút đi.” Lúc này, Vương Hoàn mắt thấy toàn bộ chuyện đã xảy ra, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Tuy chỉ là vô tâm chi thất, bị tiểu cô nương kia nghe được tiếng lòng. Nhưng dù sao cũng là tiết lộ hành động của Đặng Khánh Vũ cho nàng.”