“Người này, lòng dạ nhỏ mọn. Từ trước đến nay có thù tất báo...” Vương Hoàn chỉ là có lòng tốt truyền âm nói.
Lý Phàm chắp tay: “Ồ? Đặng gia này, không biết so với Huyền gia, lại như thế nào?”
“Huyền...” Vương Hoàn đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt đại biến, “Ngươi là...”
“Tại hạ là là Huyền gia trung cấp khách khanh.’ Lý Phàm lạnh nhạt nói.
“Như thế, là ta nhiều lời rồi. Đặng gia tiểu bối...” Vương Hoàn có chút lỡ lời.
Lại vội vàng bày tỏ lời xin lỗi với Lý Phàm.
“Không sao. Đạo hữu cũng là tốt bụng nhắc nhở.” Lý Phàm không để bụng, sau khi giữ lại phương thức liên lạc đối phương thì bay đi.
Trên đường phi hành, trong lòng Lý Phàm có chút may mắn.
“Không nghĩ tới, thời gian qua đi nhiều ngày, lại có thể gặp tu sĩ đọc tâm giống như Thiên Y.”
“May mà là một nhóc con không có chút lòng dạ nào. Nếu không có thể lại gặp rắc rối.”
“Theo những gì nhìn thấy từ bên trong Thiên Huyền Kính, dáng vẻ của Đặng Mính Thiến chỉ có mười ba mười bốn tuổi. Hẳn là tuổi thật sự của nàng.”
“Tuổi không lớn lắm. Xem ra nàng cũng được người tộc đó bảo vệ rất tốt. Cho nên tuy có thể đọc tâm thì hiện tại cũng không có lòng dạ gì.” Trong lòng Lý Phàm nghĩ thầm.
“Rõ ràng là chỉ có tu vi Kim Đan, nhưng lại có thể cảm nhận được ta đang nghĩ gì…”
“Không phải là do công pháp gây ra. Hẳn là nó có liên quan đến kỳ vật trúc cơ của nàng. Lực đọc tâm vốn đã rất hiếm thấy ở Huyền Hoàng giới. Nhưng có thể làm được điều này bất kể sự chênh lệch cảnh giới. Có thể là thuộc loại Bán Thiên chi kỳ.” Trong mắt Lý Phàm hiện ta một tia không hiểu.
Trong chư thế luân hồi, ngoại trừ Thiên chi kỳ ‘Diễn Pháp Giác’, ‘Kiếm’, Lý Phàm còn từng gặp được không ít tu sĩ sở hữu Bán Thiên chi kỳ.
‘La bàn Đạo Văn’ của con gái Hà Chính Hạo – Hà Hãn Hãn, ‘Âm Dương ngọc’ của Không U tiên tử và ‘Càn Khôn Nhất Khí’ của Tôn Kỳ.
Nhưng cũng chưa từng phải kỳ vật loại đọc tâm khiến cho tim Lý Phàm đập thình thịch như cái Đặng Mính Thiến mang theo.
Cái gọi là lòng người không thể dò được. Điều này lại càng đúng ở nơi pháp không thể tu luyện đồng thời như Huyền Hoàng giới này. Không ai có thể đảm bảo liệu những người mà mình xưng huynh gọi đệ ở bên cạnh có thực ra giấu diếm sát khí hay không.
Nếu như có thể nắm giữ năng lực đọc tâm, cho dù chỉ là một vài câu vào những thời khắc mấu chốt. Cũng có thể làm giảm đáng kể các kiểu nguy cơ ngã xuống trong quá trình tu luyện.
Càng không cần phải nói đến việc, theo một nghĩa nào đó thì còn có thể được sử dụng như một công cụ giám định sức mạnh.
Nếu như đột nhiên phát hiện khả năng đọc tâm của mình mất hiệu lực, thì nên biết rằng đối phương là nhân vật mà bản thân không thể trêu vào được.
“Có lẽ, ngược lại còn có thể tìm ra cách để ngăn chặn người khác đọc được suy nghĩ trong lòng.”
Lý Phàm với khả năng thực hành cực mạnh, ngay lập tức quay trở lại thành Thiên Quyền trong Thiên Huyền Kính để tìm hiểu thông tin liên quan về Đặng Mính Thiến.
Kết quả khiến hắn có chút ngạc nhiên, không ngờ là lại không tìm thấy bất kỳ thông tin có giá trị nào.
Giống như Đặng Minh Thiên đột nhiên xuất hiện từ hư không vậy.
Lý Phàm thay đổi ý định, quay qua tìm kiếm cái tên Khánh Vũ ca mà Đặng Mính Thiến từng đề cập đến.
Đồng thời, hắn cũng tăng thêm mấy tính cách như ngang ngược càn rỡ, có thù tất báo mà Vương An Huy nói.
Câu trả lời hiện lên gần như ngay lập tức.
Chẳng qua, hậu đài của Đặng Khánh Vũ thì lại không phải là Đặng gia.
Mà là Thiên Quyền Vương gia.
“Thì ra là con nuôi. Nhưng mà, Vương gia đối xử với hắn như con ruột, thậm chí còn tốt hơn cả đêh tử trực hệ của Vương gia.”
“Có lẽ là do bị ánh sáng của muội muội của hắn ảnh hưởng.” Lý Phàm âm thầm gật đầu.
Tuy Vương gia Thiên Quyền không được coi là nhà quyền quý hàng đầu trong Tiên Minh. Nhưng người bình thường cũng không thể nào đắc tội được. Rất nhiều tu sĩ trong gia đều phục vụ trong Hộ Pháp đường thần bí.
Nghe nói người đứng đầu Vương gia có nhiệm vụ quan trọng là trông chừng ‘Diễn Pháp Giác’...
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tin tức này, trong lòng Lý Phàm đã đưa ra quyết định.
Thề là sẽ làm bạn với mới đời của Vương gia này.
Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm được thêm nhiều thông tin, Lý Phàm khẽ cau mày.
Hóa ra Vương gia này cũng không chỉ có một mình Đặng Khánh Vũ là có mang tiếng xấu.
Toàn bộ thanh niên đệ tử của Vương gia, bao gồm một số ít tồn tại từ thế hệ trước, tất cả đều không có danh tiếng tốt gì.
Toàn bộ Vạn Tiên Minh cũng không tìm ra bất kỳ tu sĩ nào sẵn lòng nói thay bọn họ. Nhắc đến Thiên Tuyền Vương gia, đều là hận không thể nhổ thêm mấy ngụm nước miếng để tỏ ra khinh thường.
“Hoàn toàn một thân một mình, không phải ‘độc nhất vô nhị’. Đây cũng không phải là do phẩm hạnh cá nhân nữa, mà là do cố ý.”
“Là để tránh hiềm nghi sao.?”
Lý Phàm từng trà trộn vào quan trường nên cũng không xa lạ gì với thủ đoạn này.
“Diễn Pháp Giác.”
Lý Phàm suy nghĩ một lát, dừng việc tìm kiếm ở đây. Cũng không tiếp tục tìm kiếm nội dung có liên quan nữa.
Thiên Huyền Kính ở kiếp này đã hoàn thành việc nâng cấp, nếu như mình quá chú ý đến những nội dung nhạy cảm này, nói không chừng sẽ bị nó đánh dấu.