Lý Phàm đã sớm có sự cảnh giác đối với Thiên Huyền Kính, tất nhiên cũng không muốn ở lại Thiên Huyền Kính để tu hành.
Bây giờ các tu sĩ của Vạn Tiên Minh đang tìm kiếm từ trên núi đến dưới biển, tìm kiếm lối vào tiểu thế giới ở khắp mọi nơi. Đào các mật thất ở chỗ sâu ở nơi hoang dã cũng không còn an toàn nữa.
“Tai họa ngầm bên chỗ Liễu Tam vẫn chưa bị loại bỏ ...”
Trong một thời gian, dù thiên hạ có rộng lớn như vậy, Lý Phàm thậm chí còn không tìm được một nơi an toàn để bế quan tu hành.
“Đây chính là hậu quả khi Thiên Huyền Kính trở nên cường đại hơn, giống như Huyền Võng ở kiếp trước.”
Sau khi cân nhắc, Lý Phàm vẫn lựa chọn thuê một biệt viện ở Luận Đạo lâu ở thành Thiên Quyền.
Đồng thời bố trí rất nhiều trận pháp để phòng hộ.
Lúc này mới an tâm hơn một chút.
“Tuy không có hành động tìm đường chết, tất cả mọi hành động và kế hoạch đều dường như vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ta. Nhưng ở kiếp này, trong lúc mơ hồ lại có cảm giác khó có thể bước đi xa hơn được.”
“Đây là áp lực của đại thế. Tu vi thực lực quá thấp, chỉ có thể thuận theo xu thế đó. Một khi đi ngược xu thế đó, chỉ cần không cẩn thận một chút cũng có thể bị đánh cho tan xương nát thịt.”
“Có lẽ có thể suy nghĩ đến ‘Hoàn Chân’ rồi.”
“Chẳng qua là, trước đó, vẫn còn có một số việc không thể không làm.”
Lý Phàm nheo mắt lại.
Một lúc sau, khẽ lắc lắc đầu.
Bởi vì Hóa Đạo Thạch trong Thức Hải hấp thu quá nhiều số liệu, cho nên khiến cho Lý Phàm cảm thấy suy nghĩ có chút chậm chạp.
“Cứ bước đi từng bước vậy, trước tiên phải hoàn toàn nắm vững ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’.”
Lý Phàm nhắm mắt lại, tinh thể màu xanh lam trong đầu giống như đã ăn quá no, gian nan lắm mới có thể phát ra hào quang yếu ớt. Từ từ phân tích xử lý cặn kẽ chi tiết thần thông được truyền vào.
…
Thành Thiên Lương.
Hứa Bạch đột nhiên nhận được Liễu Tam truyền tin cho.
“Thiếu chủ, tin tốt. Trong nhóm đệ tử mà Lão Phương mới thu nhận, có một số đã thành công lên Trúc Cơ rồi!”
“Cái gì?” Hứa Bạch sửng sốt trong thoáng chốc.
Về bàn về hiểu biến về “dựa ta để Trúc Cơ”, hiên tại Tuy đã chết, trên đời gần như không có tu sĩ nào có thể vượt qua hắn. Dựa ta để Trúc Cơ khó khăn biết bao. Làm sao có thể chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì đã có người thành công?
Liễu Tam đây là...
Trong lúc nhất thời, trong đầu Hứa Bạch hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Đột nhiên trở nên trầm mặc.
Một lúc sau, những lời tiếp theo của Liễu Tam chậm rãi vang lên.
“Nhưng đó không phải là ‘dựa ta để trúc cơ’, mà là một tiểu tử tên là Hiểu Lâm, bởi vì cảm thấy loại trúc cơ pháp này này quá khó khăn. Lại có thể vô sự tự thông, tự mình nghĩ ra, dùng phương pháp trúc cơ từ vật giữa thiên địa khác.”
“Lúc đầu ta cũng không để ý lắm. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, hắn đã dùng một cây Phục Long thảo vạn năm ở trong Trường Sinh cốc, thành công Trúc Cơ.”
“Ha ha, nói như vậy thì, Hiểu Lâm này đúng là nhân tài không thể tưởng tượng được. Nếu hắn đã thành công Trúc Cơ, vậy thì cũng không cần phải cưỡng cầu nữa. Đế một mình hắn mang ra, không thể để cho Trúc Cơ pháp chân chính lan truyền trong các đệ tử là được.” Sắc mặc Hứa Bạch dần dịu lại, dặn dò.
Tiếng cười của Lưu Tam cũng truyền đến từ bên kia: “Ha ha, ta đã làm như vậy rồi. Người có thiên tư siêu việt như vậy, nếu như ở thời kỳ thượng cổ, chắc chắn đã sớm bị thập tông Tiên đạo giành thu làm đệ tử rồi. Làm sao có thể đến lượt Dược Vương tông chúng ta chứ. Thời thế đã thực sự thay đổi.”
Hứa Bạch lại tiếp tục phân phó: “Có thể dùng câu chuyện Hiểu Lâm Trúc Cơ thành công này để khích lệ những người khác. Nói không chừng còn có thể kích thích ra được nhiều thiên tài hơn.”
“Đúng là thiếu chủ suy nghĩ chu toàn hơn.”
Nói chuyện xong, Hứa Bạch cắt đứt truyền tin.
Sắc mặt cũng lập tức tối sầm lại.
“Cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sơ sót, cuối cùng sẽ để lộ ra sơ hở.”
“Bình thường Liễu Tam này trông có vẻ như già mà không đứng đắn, nhưng không ngờ là tâm tư lại thâm trầm đến vậy.”
Không sai, trong cuộc trò chuyện tưởng chừng như bình thường với Liễu Tam vừa rồi, Hứa Bạch đã xuất hiện chỗ sai sót.
Đó chính là lúc Liễu Tam nói ràng có đệ tử Trúc Cơ thành công, hắn đã im lặng một lúc.
Sự im lặng này là do hắn không tin tưởng vào Liễu Tam.
Bởi vì hắn biết việc dựa ta để Trúc Cơ khó khăn như thế nào. Biết rằng điều này rõ ràng là không thể.
Vậy nên hắn mới nghi ngờ đây có thể là một cái bẫy, một cái cớ để Liễu Tam lừa hắn quay về.
Theo lẽ thường mà nói thì sau khi nghe câu này, hắn hoặc là sẽ ngạc nhiên hoặc là sẽ nghi ngờ. Sẽ lập tức hỏi ngược lại Liễu Tam xem đó là thật hay giả.
Tuy nhiên, hắn lại giữ im lặng.
Tuy hắn cũng có thể tìm ra hàng nghìn lý do để giải thích sự im lặng này.
Nhưng trong lòng Hứa Bạch biết như vậy cũng vô dụng.
Bởi vì Liễu Tam có nói không mạch lạc, mà là nói trước nửa câu, cố ý chờ xem phản ứng của Hứa Bạch.
Bản thân điều này đã là một kiểu dò xét.
Liễu Tam đã nhìn ra những gì hắn nghĩ. Từ trong sự im lặng ngắn ngủi đó, hắn đã nhìn ra sự không tưởng của Hứa Bạch đối với hắn.