Hồi tưởng lại toàn bộ hành trình đến Đế quốc của phân thân từ đầu đến đuôi, trên mặt không kìm được xuất hiện vẻ mặt không rõ.
“Có chút thú vị. Quả nhiên vẫn là không tránh khỏi chịu ảnh hưởng nào đó sao.”
Quay đầu nhìn theo thị giác của bản tôn.
Lựa chọn của phân thân Hứa Bạch, khó tránh có chút quá là qua loa.
Tất nhiên, đây vẫn là quyết định của tự bản thân Lý Phàm.
Nhưng ở tình hình khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, cho dù là cùng một người cũng cực kỳ có khả năng sẽ đưa ra lựa chọn hoàn toàn trái ngược.
Sự việc xảy ra trên người Hứa Bạch, chính là như vậy.
Nếu như bản tôn đích thân trải qua chuyện này, đối diện với dây đỏ và ‘Thánh Huyết Hoá Thai’, tất nhiên hắn sẽ nghiên cứu dây đỏ trước tiên.
Mà không phải là Thánh Huyết Hoá Thai trước.
Tuy hắn đúng là có ý định sẽ lợi dụng Thánh Huyết Hoá Thai để tạo ra tiếp một phân thân nữa.
Nhưng cũng sẽ không quá cấp thiết như vậy.
Mà là thận trọng lại càng thêm thận trọng.
Lý Phàm hiểu rõ mọi chuyện trong chớp mắt, tuy trong lòng vẫn chưa nảy sinh cảm giác nguy cơ nào.
Nhưng vẫn là cảm nhận được một tí ti không ổn.
Cân nhắc hồi lâu, trong lòng hắn không tự chủ mà trực tiếp nảy sinh ý niệm “hoàn chân”.
“Có hư cấu hoá cảnh tượng trước mắt, trở về điểm neo ban đầu không.”
Cảnh tượng xung quanh đối diện với nhắc nhở của Hoàn Chân dần trở nên mờ ảo.
Trong lòng Lý Phàm lại sinh ra một tia do dự.
Hắn nghĩ đến việc ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’ vẫn chưa hoàn toàn phá giải, không dễ mà có được.
Nghĩ đến Giải Ly điệp vẫn chưa dung hợp làm một.
Nghĩ đến vẫn chưa tìm được cách lợi dụng Mâm đá tận cùng để hoàn toàn che chở cảm giác của Thiên Huyền Bảo Giám.
Nghĩ đến vẫn chưa điều khiển được Dược Vương Chân Đỉnh, xông ra khỏi Huyền Hoàng giới, đến Tiên Khư làm rõ một phen.
Nghĩ đến…
Nếu như rời khỏi, thật tình không nỡ.
Trì trệ hồi lâu, Lý Phàm cứ như một pho tượng đá, hoàn toàn tĩnh lặng.
Suy nghĩ trong đầu không ngừng kịch liệt đấu đá nhau, cơ thể Lý Phàm bắt đầu hơi run rẩy không thôi.
“Có hư cấu hoá cảnh tượng trước mắt, trở về điểm neo ban đầu không.”
Nhắc nhở của Hoàn Chân lại lần nữa xuất hiện.
Sắc mặt Lý Phàm lúc sáng lúc tối.
Cuối cùng lại lựa chọn là không.
Trong nháy mắt, cảnh tượng vốn dĩ đang mờ ảo lại trở nên chân thật trở lại.
Mà Lý Phàm đưa ra lựa chọn này, dường như vừa thoáng trải qua một trận đại chiến.
Suýt chút nữa thì vô lực mà mềm nhũn tại chỗ, toàn thân bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Nhưng mà, bản năng của cơ thể lại khiến cho Lý Phàm không hài lòng với quyết định mà mưa đưa ra này.
Nghỉ ngơi không bao lâu, mới có chút cơ hội thở dốc.
Lý Phàm lại mở giao diện Hoàn Chân lần nữa.
“Có hư cấu hoá cảnh tượng trước mắt, trở về điểm neo ban đầu không.”
Nhắc nhở của Hoàn Chân vẫn đáng tin vô đối vang lên.
Nhưng lọt vào tai Lý Phàm, lại không hề dễ nghe chút nào.
Con người khi làm bất cứ việc gì, cũng đều dựa vào dục vọng thúc đẩy.
Mà giờ phút này, lần thứ hai Lý Phàm mở mặt bản Hoàn Chân ra, dục vọng “muốn hoàn chân”, so với trước kia…
Lại yếu đi vài phần.
Đủ thứ ý niệm do dự, băn khoăn, không nỡ ùn ùn kéo đến.
Lần này, thời gian đấu tranh càng ít hơn.
Cuối cùng Lý Phàm vẫn đóng giao diện Hoàn Chân lại.
Phù…
Cứ như trong chớp mắt, đã mất đi sức lực toàn thân.
Lý Phàm trực tiếp ngồi phịch xuống đất, hít từng hơi hổn hển.
Hồi lâu sau, hai tay mới miễn cưỡng chống đỡ cơ thể dậy, ánh mắt Lý Phàm tâm tư khó tả.
Hắn bắt đầu thử lần thứ ba.
Kết quả có thể dễ dàng nhìn thấy.
Tốc độ ra quyết định lần này của hắn, lại càng nhanh hơn.
Vỏn vẹn chỉ mất công sức vài giây, hắn đã đóng giao diện Hoàn Chân lại.
“Hoàng Huyền Tiên Tâm Chú…”
Lần thứ tư, Lý Phàm âm thầm chuyển vận tiên pháp vô thượng đã nhiều lần cứu hắn khỏi nguy nan.
Nhưng hắn có Tiên Tâm Chú trên người, trong giây phút mở giao diện Hoàn Chân ra.
Thậm chí rất nhiều sự vật ràng buộc còn chưa kịp quấy nhiễu, hắn đã tự thoát ra trước.
Tiên Tâm Chú, nghịch tâm đạo tu sĩ mà thành.
Bây giờ Lý Phàm muốn hoàn chân, để tránh tai hoạ.
Dưới sự chuyển vận của Tiên Tâm Chú, ý niệm hoàn chân trong chớp mắt biến thành chất dinh dưỡng mạnh mẽ cho thần thức.
Lý Phàm lần nữa thất bại, đứng sững trong mật thất, rất lâu không lên tiếng.
Lần này Lý Phàm không đấu tranh nữa.
Mà là nhắm hai mắt lại, bình tĩnh suy xét.
Giờ này phút này, là cục diện nguy hiểm nhất Lý Phàm gặp phải từ lúc xuyên không đến nay.
Bởi vì đời này sắp xếp đã lâu, vẫn chưa đến lúc thu hoạch. Vì vậy mới sinh ra rất nhiều cảm xúc “không nỡ”.
Dưới tác dụng của loại sức mạnh nào đó, loại cảm xúc này được phóng đại đến tột độ.
Khiến cho hắn vậy mà lại tự chủ không muốn hoàn chân nữa.
Cho dù là lúc này, Lý Phàm vẫn không cảm thấy bản thân có vấn đề gì.
Chỉ là có hơi tham lam một chút.
Nhưng rốt cuộc Lý Phàm là người quý trọng sinh mệnh.
Đối với chấp niệm kiên định về trường sinh, hắn cũng đã cảm nhận được.
Nếu như không thể hoàn chân, vậy thì ở nơi bốn bề nguy cấp như Huyền Hoàng giới, thực sự lúc nào cũng có nguy cơ rớt đài.
Vạn kiếp bất phục.
Lý Phàm đứng trong mật thất, rất lâu không nói.
Suy tư đối sách.
Bây giờ hắn đã bình tĩnh lại, đồng thời không còn hoang mang vô cùng nữa.