“Ngọc San ngươi cũng không phải muốn lại tìm nữ nhân kia tỷ thí một trận hả? Sau này cũng có thể quang minh chính đại phát khiêu chiến rồi.”
Khương Ngọc San trầm mặc không nói.
Nàng vốn không phải đệ tử Dược Vương tông. Chẳng qua là vì áp chế sát khí của Vô Định ngục mới ở lại trong Dược Vương tông. Đối với Dược Vương tông cũng không có bao nhiêu lòng trung thành. Vì vậy nàng cũng không có ý kiến gì với quyết định này của Hứa Bạch.
Liễu Tam thấy vậy, trong lòng chợt than.
Đồng thời nhìn về phía Hứa Bạch, lo ngại trong lòng dâng lên.
“Tốt. Việc này tạm thời xác định như vậy trước. Chờ sau khi Thái Diễn tông hoàn toàn quy thuận, chúng ta sẽ tự mình đến cửa một chuyến, xem lời của Tiên Minh có thật hay không.”
“Có lẽ lúc đó cũng không còn xa.” Hứa Bạch khẽ cười nói.
“Phải rồi, Phương tiên sinh. Ngươi nghiên cứu Mâm đá tận cùng thế nào rồi?” Hắn chợt chuyển đề tài.
Nụ cười vốn có của Phương Tái Tế tức khắc cứng lại trên mặt.
Hắn lập tức nhìn về phía Liễu Tam: “Lão Liễu, những tiểu gia hoả kia cụ thể thế nà rồio? Có thành công dựa ta để trúc cơ không?”
“Bên ngươi không có kết quả, nghiên cứu của ta cũng không tiến hành tiếp được.”
Phương Tái Tế lẽ thẳng khí hùng hỏi.
“‘Dựa ta để trúc cơ’...”
Liễu Tam cười khổ: “Kỳ tư diệu tưởng không biết thiếu chủ từ nơi nào nghe nói.”
“Độ khó trong này thực sự không nhỏ. Đám tiểu gia hỏa kia đều có thể được gọi là tài năng ngất trời.”
“Trong khoảng thời gian này đều đã thăng cấp đến Luyện Khí viên mãn. Lại bị Trúc Cơ pháp này kẹt chặt.”
Liễu Tam lắc đầu: “Theo ta thấy, muốn bọn họ thành công dựa ta để trúc cơ thực sự rất khó.”
“Trước đây là vì che giấu Thiên Huyền Bảo Giám mới bất đắc dĩ nghĩ ra biện pháp này. Hiện tại đều đã có dự định quy thuận Vạn Tiên Minh, còn cần tiếp tục ư? Không bằng...” Liễu Tam hỏi dò.
“Cái gọi là không thể không có lòng phòng bị người khác. Gia nhập Vạn Tiên Minh tuy trong thời gian ngắn có thể sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng sau này lại xé rách mặt với bọn họ.” Hứa Bạch sờ cằm, nghĩ sâu tính kỹ nói.
“Có một tấm át chủ bài bảo mệnh, chung quy vẫn tốt hơn. Kế hoạch này vẫn nên tiếp tục tiến hành tiếp đi.” Hứa Bạch trầm giọng nói.
Trong mắt Liễu Tam lóe lên một tia kinh ngạc, vô thức gật đầu.
“Vẫn là tông chủ suy tính chu toàn.” Phương Tái Tế thì liên thanh phụ họa nói.
Lúc này Hứa Bạch lại nhìn qua Khương Ngọc San: “Nghe nói Khương trưởng lão bởi vì tiếc bại bởi một nữ tu Hợp Đạo của Vạn Tiên Minh mà canh cánh trong lòng?”
Khương Ngọc San cau mày, gật đầu nói: “Hợp Đạo tân pháp trộm thiên địa chi uy. Lúc đấu pháp quả thực hơn Hợp Đạo cựu pháp mấy phần. Nhưng mà ta đã nghĩ ra cách ứng đối, lần tiếp theo giao đấu nhất định cho nàng đẹp mặt.”
Trong mắt Khương Ngọc San lóe lên một tia lãnh quang.
Hứa Bạch cũng không hỏi nhiều, chỉ lấy ra một quả trái cây màu xanh giống như ở giữa hư thực từ trong nhẫn trữ vật.
“Vật này ẩn chứa thiên địa chi lý, chính là chí bảo đương thời hiếm có. Có lẽ có chỗ trợ giúp cho Khương trưởng lão.”
Không cần Hứa Bạch nhiều lời.
Nháy mắt khi Chân Thực Dụ Quả xuất hiện, khí tức ẩn chứa trên đó đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của ba vị Hợp Đạo tại chỗ.
Tuy không rõ công dụng chân thực của trái cây này, nhưng từng tia dao động pháp tắc truyền đến từ trên người nó cũng đủ để chứng minh sự bất phàm của vật này.
Nước miếng của Phương Tái Tế đều muốn chảy xuống, liên thanh lầu bầu: “Tông chủ ngươi đúng là không công bằng. Đồ tốt bậc này chỉ cho mình Ngọc San nàng.”
“Ngươi còn dư quả nào không? Lại cho ta một quả nếm thử.”
Hứa Bạch mỉm cười nói: “Ngươi cho rằng nó là trái cây trên cây, tùy tiện đều có thể lấy ra mấy quả hả. Vật này cũng là ta tích góp nhặt rất mới miễn cưỡng mua được. Nếu không phải thấy Khương trưởng lão cứ mãi rối rắm việc này, ta cũng sẽ không dễ dàng lấy ra đâu. Nói thật, vẫn có chút đau lòng.”
Hứa Bạch cười ha ha nói.
Mà Khương Ngọc San thấy thế, đang muốn trả lại Chân Thực Dụ Quả.
Lại bị Hứa Bạch dùng lời lẽ chính đáng từ chối: “Đồ đã đưa ra làm gì có đạo lý lấy lại. Khương trưởng lão ngươi cứ cất là được.”
“Dù sao thực lực của ngươi càng mạnh, Dược Vương tông bọn ta cũng sẽ càng an toàn.”
Khương Ngọc San nghe vậy bèn gật đầu, nhận lấy Chân Thực Dụ Quả.
Sau đó cáo từ bế quan tu hành.
“Ngọc San...” Liễu Tam nhìn bóng lưng của nàng, muốn nói lại thôi.
Khương Ngọc San đầu cũng không quay, không hề phản ứng.
Lúc này Hứa Bạch lại nhìn Phương Tái Tế: “Nếu đã nghiên cứu Mâm tròn tận cùng không có kết quả, vậy thì rảnh cũng đã rảnh.”
“Phương trưởng lão không bằng nhân cơ hội này giúp ta gia cố Dược Vương Chân Đỉnh đi.”
Vẻ mặt Phương Tái Tế suy sụp.
“Nếu làm cho ta hài lòng, vậy thì ta lại đi tìm người mua một ‘quả Đại Đạo’ cũng không phải không được.”
Quả Đại Đạo là tên Hứa Bạch bịa ra cho ‘Chân Thực Dụ Quả’.
Mắt Phương Tái Tế sáng lên, luôn miệng nói: “Tông chủ yên tâm, bao hết trên người lão Phương ta. Thực ra trước đó khi ngươi phân phó, trong lòng ta đã có dự án nên gia cố Dược Vương Chân Đỉnh thế nào rồi. Chẳng qua là vì là thời gian và vật liệu hạn chế nên mãi chưa động thủ...”
Hứa Bạch cười nói: “Việc này Phương trưởng lão ngươi có thể yên tâm. Cần vật liệu gì cứ nói với ta.”