Xòe bàn tay ra, Dược Vương Chân Đỉnh không ngừng xoay tròn bên trên.
“Suy cho cùng các đệ tử Dược Vương tông chúng ta bây giờ còn đang ở bên trong, đương nhiên phải suy nghĩ vì sự an toàn của bọn họ.” Hứa Bạch lời ít ý nhiều nói.
Ánh mắt Liễu Tam dừng trên Dược Vương Chân Đỉnh thật lâu.
Mãi đến khi Hứa Bạch theo Phương Tái Tế đến phòng luyện khí mới lưu luyến không rời thu hồi.
Vẻ mặt hắn khó hiểu, không biết suy nghĩ điều gì.
--
Châu Thiên Quyền.
Đi qua thời gian dài xử lý số liệu, Lý Phàm đã phân tích ra toàn bộ nội dung của ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’.
Sau khi thử vận chuyển thần thông, Lý Phàm còn nghĩ đến có thể dựa vào thứ này loại bỏ ảnh hưởng của Bạch tiên sinh đối với bản thân hay không.
Đáng tiếc hoặc là vì hạn mức tối đa của thần thông không đủ hoặc là vì đã bị Bạch tiên sinh ô nhiễm, nước đổ khó hốt.
Sau khi Lý Phàm gọi ra ‘Hoàn Chân’, đủ loại cảm xúc không nỡ lại lần nữa cuốn tới.
Dưới sự đồng loạt bộc phát làm cho hắn đành phải nhanh chóng đóng lại dao diện Hoàn Chân.
“Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”
Lý Phàm đã từng thất bại mấy lần không hề để bụng.
Sau khi ghi nhớ nội dung ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’ cũng không tiếp tục tu luyện.
Mà là tạm thời để qua một bên.
Lấy Giải Ly điệp ra ngoài.
Giải Ly điệp lúc này óng ánh long lanh hơn lúc trước mấy phần.
“Chín đĩa tranh hùng, đã mất đi bảy.”
“Hiện tại chỉ còn lại ta và một đối thủ cạnh tranh khác chưa biết.”
Lý Phàm vuốt ve Giải Ly điệp ôn nhuận như ngọc, âm thầm suy nghĩ.
Lúc trước vào thời gian rảnh rỗi, hắn đã quán thâu vào trong tất cả trận pháp bản thân biết ngoại trừ ‘đại trận Nghịch Chuyển Tử Sinh’, ‘Thiên Huyền Tỏa Linh trận’.
Mà hắn cũng cảm giác được, Giải Ly điệp trong tay mình cường đại hơn chiếc khác không ít.
Cho dù không lấy số liệu trận pháp nuôi nữa, để nó tự nhiên thay đổi.
Nó cũng sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
“Đối diện hình như cũng đã nhận mệnh, từ bỏ vùng vẫy.”
“Tiếc là thời gian của ta không đủ.”
Lý Phàm khẽ lắc đầu.
Không lựa chọn quán thâu vào trong số liệu trận pháp cuối cùng.
“Nếu như Thiên Huyền tái sinh thể vẫn nằm trong phạm vi cảm giác của Thiên Huyền Kính.”
“Như vậy đây cũng là một đòn sát thủ của ta.”
“Không biết Thiên Huyền Kính sau khi thăng cấp so với Bạch tiên sinh sống lại, ai mạnh ai yếu.”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia lạnh lẽ.
Hắn muốn cầu sinh trong tử đương nhiên phải lấy trong tự loạn.
Giống như đời này Xích Viêm đốt biển, Mặc Sát buông xuống, vì để cho người khác không thể thông qua phân thân thôi diễn đến bản tôn, hoàn toàn chứng thực cái chết của phân thân.
Đương nhiên phải càng loạn càng tốt!
Tồn tại ẩn nấp trong bóng tối Huyền Hoàng giới thực sự quá nhiều, chỉ có làm cho bọn họ đấu với nhau.
Mới có thể che đậy sơ qua tầm mắt của bọn họ.
“Thực ra còn có một phương pháp cũng có thể thoát khỏi ảnh hưởng của Bạch tiên sinh.”
“Đó là trực tiếp loại bỏ nguyên nhân ‘lưu luyến’.”
“Ví dụ như trong lòng tham luyến Giải Ly điệp trọn vẹn, vậy thì mở khóa thể trọn vẹn của nó.”
“Ví dụ như tiếc nuối Mâm tròn tận cùng có thể hoàn toàn che đậy Thiên Huyền Bảo Giám, vậy thì nhanh chóng nghiên cứu ra kết quả khả thi.”
“Chỉ tiếc...”
“Chỉ có khả năng trên lý luận.”
“Cái gọi là lòng tham không đáy.”
“Có lẽ đạt tới cảnh giới vô dục vô cầu trong truyền thuyết thì có thể xem nhẹ ô nhiễm của Bạch tiên sinh.”
“Nhưng nói đi thì cũng nói lại, nếu như thật sự không mong cầu mọi thứ...”
“Vậy cũng sẽ không mong cầu ‘Hoàn Chân’ nữa.”
Lý Phàm lắc đầu, ném ý niệm không thiết thực này ra sau ót.
Ngón trỏ điểm nhẹ, treo cố định Giải Ly điệp giữa không trung, sau đó Lý Phàm lấy ra tám viên tinh thể thiểm quang màu trắng từ trong nhẫn trữ vật.
“Đến thời khắc nguy cơ, muốn thông qua việc quán thâu trận pháp vào Giải Ly điệp để dẫn tới chú ý của Thiên Huyền Kính, chắc chắn không có nhiều thời gian như vậy để ta từ từ hành động. Cần sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
Nghĩ như vậy, Lý Phàm híp mắt, bắt đầu phân biệt rót thông tin ‘đại trận Nghịch Chuyển Tử Sinh’ vào trong tám tinh thể thiểm quang.
Tinh thể này là tồn tại tương tự trận miện, tên là trận tinh. Có thể ghi chép, bảo tồn trận pháp, chỉ là trận miện có thể lặp lại sử dụng nhiều lần, mà trận tinh chỉ dùng một lần.
Mỗi viên trận tinh đều được khắc một phần trận pháp. Sau đó bị Lý Phàm khống chế vây quanh Giải Ly điệp lơ lửng.
“Chỉ cần một ý niệm của ta, những viên trận tinh này sẽ cùng nhau nổ tung, quán thâu thông tin trận pháp vào trong Giải Ly điệp.”
Lý Phàm nhìn tám viên tinh thể màu trắng sáng tối chập chờn, lại bố trí một trận pháp ràng buộc nó, để phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tiếp sau đó là ‘Thiên Huyền Tỏa Linh trận’.
Sau khi hoàn thành những động tác lặp lại này, Giải Ly điệp bị mười sáu viên tinh thể thiểm quang bao bọc đã không thấy rõ diện mạo vốn có.
Lý Phàm cẩn thận từng li từng tí đơn độc thu nạp nó vào trong một chiếc nhẫn trữ vật trống.
“Vẫn không thể xác định Thiên Huyền tái sinh thể thật sự có còn liên quan với Thiên Huyền Kính nữa hay không. Đây cũng là một loại thủ đoạn dự phòng mà thôi.”
“Còn cần làm tốt chuẩn bị vạn toàn, ra sức liều mình.”
Ra khỏi mật thất, Lý Phàm đầu tiên đi tới Thiên Lý đường thành Thiên Quyền.