“Tông chủ ngươi nhìn kỹ lại xem, những người này thực ra đều không phải tồn tại chân chính!” Âm thanh Phương Tái Tế có hơi thiếu tự tin.
“Ngay cả tòa thành dưới chân chúng ta sợ rằng đều là giả dối!”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Phương Tái Tế, ánh mắt Hứa Bạch không khỏi cứng lại.
Lập tức vừa đi chậm lại vừa lần nữa nghiêm túc quan sát.
Thiên phú của Hứa Bạch không hổ là nhóm đỉnh cấp nhất trong thiên địa.
Ngưng thần nhìn kỹ quả nhiên phát hiện một số dị thường.
Tu sĩ trong toà thành nổi này từ Hợp Đạo cho tới Luyện Khí.
Khí tức nhàn nhạt phát ra từ trên người bọn họ vậy mà giống nhau như đúc!
Giống như căn bản là cùng một người!
Chỉ là đổi một khuôn mặt mà thôi.
Mà lúc này, tu sĩ trung niên dẫn đường dường như có cảm ứng với phản ứng Hứa Bạch.
Bỗng nhiên quay đầu lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Sao vậy, đạo hữu thế có nghi hoặc gì à?”
Song có lẽ chỉ là ảo giác của Hứa Bạch.
Ý lành lạnh kia chỉ thoáng qua rồi biến mất, sau nháy mắt, khi nhìn lại.
Trên mặt chữ điền của đối phương lại là nhiệt tình giống như lúc trước.
“Không có gì, không có gì. Chỉ có điều, không ngờ Thái Diễn tông các ngươi lại có nhiều tu sĩ Hợp Đạo như vậy. Ta bị kinh sợ một chút thôi.” Hứa Bạch giả vờ thành bộ dáng vô cùng khiếp sợ.
“Không hổ là tông môn lừng lẫy tiếng tăm từ thời thượng cổ, nội tình thâm hậu, quả nhiên khó có thể tưởng tượng.” Hứa Bạch chậc chậc tán dương.
Ai cũng thích nghe những lời nịnh nọt.
Vừa nói dứt lời, không chỉ có vài tu sĩ kia đang đang dẫn đường phía trước.
Ngay cả những nhân vật nhàn hạ bên đường kia, tất cả đều nhao nhao quăng đến ánh mắt hài lòng.
Có điều đây cũng càng khiến Hứa Bạch và Phương Tái Tế khẳng định về sự dị thường của Thái Diễn tông.
Bởi vì vẻ mặt “Hài lòng” họ thể hiện đều là trong cùng nháy mắt.
“Phương tiên sinh có nắm chắc khả năng trốn thoát khỏi nơi này không?” Hứa Bạch một bên vui vẻ chuyện trò cùng các tu sĩ Thái Diễn tông, một bên lặng lẽ hỏi thăm Phương Tái Tế.
“Tông chủ yên tâm, ta đang suy nghĩ biện pháp. Địa phương quỷ quái này có không gian vô cùng kiên cố. Muốn phá không để bỏ chạy cần tốn chút công sức.” Phương Tái Tế hơi nghiêm túc trả lời.
Chuyện sinh tử, đối với Phương Tử Tề có hơi bất cần đời từ trước đến nay, rốt cuộc trở nên nghiêm chỉnh lại.
“Không vội, xem tình hình của Thái Diễn tông này như thế nào trước đã.” Hứa Bạch trấn an.
Trong thời gian hai người trao đổi ý niệm với nhau trong đầu, dưới sự hướng dẫn của đệ tử Thái Diễn tông, họ đã đi vào trong thành, đến một tòa kiến trúc trong suốt có tạo hình kì lạ.
Toàn bộ được tạo thành từ tinh thế xanh lam trong suốt.
Từ bên ngoài, có thể thấy rõ ràng bên trong bị phân chia thành một đám không gian hình chữ nhật.
Trong mỗi một không gian, đều có một vị tu sĩ đang bận rộn.
“Đây…” Hứa Bạch và Phương Tái Tế liếc mắt nhìn nhau.
“Đi thôi. Sư huynh đã chờ ở trong rồi.” Tu sĩ trung niên thuận miệng nói.
Tương tự như lúc đi vào Sách Trận đường Vạn Tiên Minh, Hứa Bạch đi vào trong kiến trúc tinh thể xanh lam trong suốt, chỉ cảm thấy không gian dưới chân đang di chuyển vị trí.
Mà độ trong suốt của bức tường xung quanh cũng dần dần giảm xuống, rốt cuộc không thể nhìn rõ hình dạng của nơi khác.
Cùng lúc đó, trang trí, bài trí bên trong không gian, cũng đang biến ảo không ngừng.
Chỉ có nhóm người Hứa Bạch lẳng lặng đứng sừng sững không biến hóa gì.
Khi bức tường bằng tinh thể hoàn toàn biến thành hình dạng bức tường, một bóng dáng xanh lam hư ảo chợt xuất hiện trước mặt mọi người.
“Gặp qua Trần sư huynh!”
Mấy tên tu sĩ dẫn đường của Thái Diễn tông lao nhao hành lễ, nói.
Ánh sáng xanh lam dần dần ngưng tụ thành thực thể, một vị nam tử khá anh tuấn lộ ra chân dung.
“Trần Thiên Hải?!” Sau khi thấy rõ tướng mạo cùa vị nam tử, thế nhưng Phương Tái Tế lại nghẹn ngào hô.
Mọi người ở đây, tất cả ngay lập tức sửng sốt.
Trần Thiên Hải thì liếc nhìn Phương Tái Tế, hình như cũng không nghĩ đến sự xuất hiện của hắn.
“Nhiệm vụ lần này, các người hoàn thành rất tốt. Đi xuống trước đi, ta với vị bạn cũ này, có vài lời muốn nói.” Hắn phân phó mọi người trước, nói.
Không biết được chỗ tốt gì mà đám tu sĩ dẫn đường của Thái Diễn tông đều lao nhao vui vẻ ra mặt.
Họ nhanh chóng rời khỏi không gian nơi này.
Lúc này Phương Tái Tế cũng hơi bình tĩnh lại, chẳng qua là sự khiếp sợ trong mắt hắn vẫn không biến mất, càng đánh giá Trần Thiên Hải trước mặt không ngừng.
“Đúng chính là hắn rồi. Không ngờ hắn lại còn sống…”
Đồng thời khẽ tự nhủ, truyền âm giải thích cho Hứa Bạch: “Năm đó Trần Thiên Hải là đích truyền thứ nhất, người kế vị sẽ nhậm chức môn chủ kế tiếp. Chẳng qua không biết là vì chuyện gì lại bị tước đi tất cả thân phận. Bản thân lại càng không rõ tung tích, bị Thái Diễn tông truy nã.”
“Năm đó bởi vì có đệ tử của Thái Diễn tông tham gia đuổi giết ta, dẫn đến từ đầu đến cuối ta đều không thể trốn thoát. Vẫn là tiểu tử này ra tay cứu giúp, ta mới có thể an toàn ẩn núp bên trong Dược Vương tông.”
“Thời điểm nghe được chuyện của hắn, ta còn thương tiếc đã gặp. Không nghĩ đến…”
“Nhìn thấy ta khá ngoài ý muốn phải không?” Lúc này, Trần Thiên Hải mỉm cười, lên tiếng nói.
“Nhiều năm không gặp, người vẫn giữ dáng vẻ này. Không đúng, đối với chúng ta, thời gian đã mấy ngàn năm. Đối với Dược Vương tông các ngươi, cùng lắm thì chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi thôi.”