Tu sĩ trung niên của Thái Diễn tông nghe được lời của Hứa Bạch thì hơi kinh ngạc. Sau đó vui mừng trên mặt càng sâu: “Thì ra ngươi còn hiểu sơ đạo thôi diễn? Xem ra quả thật là người có duyên với Thái Diễn tông ta!”
“Về phần lo lắng của ngươi...”
Hắn có phần đắc ý dạt dào nói: “Ai nói Thái Diễn tông bọn ta đã đoạn tuyệt với nhân thế mấy ngàn năm? Thực ra qua mỗi một thời gian, tông môn đều sẽ phái người chuyên trách ra ngoài tìm hiểu đủ loại tình báo của Huyền Hoàng giới. Để tiến hành sửa đổi kết quả thôi diễn của ‘Thạch Mẫu’.”
“Nếu không, Vạn Tiên Minh chinh phạt vạn giới cũng chưa qua bao lâu. Nếu không phải sớm có mong muốn thì làm sao có thể kịp phản ứng nhanh như vậy.”
“Sửa đổi à, thì ra là thế.” Hứa Bạch như có điều suy nghĩ gật đầu nói.
“Được rồi, đã nói cho ngươi nhiều như vậy. Ngươi rốt cuộc có nguyện ý gia nhập Thái Diễn tông bọn ta hay không!”
Lúc này mọi người đã sắp phi độn đến bên ngoài thành nổi trên trời, trong một đám đệ tử Thái Diễn tông có một tu sĩ dáng người thấp bé, lưng cong hơi khòm cuối cùng có phần không kiên nhẫn được nữa.
“Ta đúng là có tí động lòng.” Hứa Bạch sờ cằm.
Phương Tái Tế bên cạnh lập tức liếc hắn.
Chúng đệ tử Thái Diễn tông nghe vậy không khỏi lộ vẻ vui mừng.
“Nhưng mà ta vẫn còn một vài lo lắng. Thực ra trước khi tới đây ta đã gia nhập tông môn khác rồi. Hơn nữa bởi vì một số nguyên do đặc biệt khác mà không cách nào rời khỏi. Không biết các ngươi có ngại không?” Hứa Bạch cực kỳ chân thành hỏi.
“Hửm?!” Đệ tử Thái Diễn tông tập thể ngớ người, trong lúc nhất thời ngay cả thân thể phi hành đều đột ngột ngừng lại. Dồn dập quay đầu nhìn Hứa Bạch.
“Ngươi là đến gây chuyện hả?!” Tu sĩ thấp bé càng thêm giận dữ nói.
Đang muốn làm khó dễ lại bị tu sĩ trung niên đưa tay cản lại.
“Lúc sư huynh giao phó nhiệm vụ cũng không nói như vậy không được.” Hắn hơi hơi suy tư trong chốc lát, lại quan sát kỹ lưỡng Hứa Bạch.
Vậy mà cắn răng nói thẳng: “Việc này ta cũng không làm chủ được. Thế này nhé, ngươi cùng ta về tông môn trước! Được hay không thì để sư huynh định đoạt.”
Hứa Bạch cũng không nghĩ tới, lòng thu đồ của Thái Diễn tông lại mãnh liệt như vậy. Như này đều có thể nhịn.
Chỉ là hắn cũng không sợ hãi gì, sao cũng đượcs gật đầu.
Đi đến bên ngoài thành nổi, Hứa Bạch mới phát hiện, thì ra xung quanh cả tòa thành trì đều bao bọc một tầng tinh thể trong suốt làm phòng ngự.
Lúc trên đó chiếu ra khuôn mặt tu sĩ trung niên, phía trên tường tinh thể trong suốt phát ra một vệt quang mang màu lam Hứa Bạch hết sức quen thuộc.
Sau đó tu sĩ trung niên nháy mắt cũng hóa thành một luồng lam quang độn vào trong thành. Đệ tử còn lại cũng đều như thế.
“Các ngươi trực tiếp đi vào là được.” Không xa phía trước, tu sĩ trung niên cách tường tinh thể nói.
Phương Tái Tế thấy thế bèn giành trước Hứa Bạch bay vào trong thành.
Lúc bay vọt sắp chạm đến tường tinh thể trong suốt, vật kia lại như căn bản không tồn tại, không hề trở ngại trực tiếp xuyên qua.
Phương Tái Tế nhìn xung quanh, không phát hiện điều gì dị thường.
Lúc này mới ra hiệu cho Hứa Bạch có thể vào.
Trong nháy mắt Hứa Bạch bay vọt vào tường tinh thể, giống như xuyên qua một không gian do vô số tấm gương tạo thành.
Nhìn thấy vô số chính mình khác nhau hệt như đang trải qua đủ loại sự kiện khác nhau.
Sau nháy mắt lại trở về trong hiện thực.
“Đi thôi, ta mang các ngươi đi gặp sư huynh.” Tu sĩ trung niên nhìn Hứa Bạch cười nói.
Đi trong thành nổi có thể nhìn thấy không ít tu sĩ Thái Diễn tông xung quanh.
Tu vi có cao có thấp, từ Luyện Khí đến Hóa Thần.
Thậm chí ngẫu nhiên có một hai tu sĩ râu trắng làm cho Phương Tái Tế đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. Hiển nhiên là tu vi Hợp Đạo.
Bọn họ dường như đều vô cùng nhàn nhã, có người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có người tự mình bấm tay suy tính gì đó.
Còn có người trong tay cầm một đồ vật vuốt vuốt, hình dáng như khối rubic. Nhìn từ hình ảnh không ngừng biến ảo phía trên, giống như có phần tương tự với ‘Thiên Tỏa Bảo Hạp’Lý Phàm từng tìm được trong mộ Y Hành.
Nhìn đoàn người Hứa Bạch đi qua, bọn họ cũng chỉ tùy ý liếc mắt rồi thu hồi ánh mắt.
Căn bản không để ý quá nhiều đến dung nhan tuyệt thế của Hứa Bạch.
Kỳ lạ hơn là, lúc bọn họ và mấy người dẫn đường phía trước chào hỏi nhau.
Xưng hô với nhau đều là “sư huynh, sư đệ”.
Cho dù là những lão giả Hợp Đạo đầu tóc trắng xoá cũng là như thế.
Hứa Bạch không kiềm được hơi cau mày.
“Tông chủ, ngươi có phát hiện được có chỗ nào bất thường không.” Phương Tái Tế lặng lẽ truyền âm nói.
“Đúng là hơi kỳ quái. Thực lực của Thái Diễn tông này bảo tồn khó tránh có phần quá hoàn hảo rồi. Theo những gì chúng ta dọc đường này nhìn thấy thì có không dưới mười Hợp Đạo nhỉ? Nội tình Thái Diễn tông lại thâm hậu đến vậy?”
“Hơn nữa đại năng Hợp Đạo vậy mà xưng huynh gọi đệ với tu sĩ Luyện Khí...”
Trên mặt Hứa Bạch hiện ra một tia nhiều hứng thú thần sắc.
“Không phải!” Phương Tái Tế thanh âm có chút cấp bách.
“Lúc ta vừa vào còn chưa ý thức được. Nhưng bây giờ tỉ mỉ quan sát một hồi mới phát hiện...”
“Đây là nơi quỷ quái!”
Bước chân Hứa Bạch thoáng dừng lại: “Nơi quỷ quái? Phương trưởng lão ngươi có ý gì?”