Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1162 - Chương 1162. Hóa Đạo Mô Phỏng Lộ

Chương 1162. Hóa Đạo mô phỏng lộ Chương 1162. Hóa Đạo mô phỏng lộ

Các tu sĩ có phần bất mãn, mấy người Thái Diễn tông lại căn bản không nể nang gì.

Chỉ nhìn chằm chằm một mình Hứa Bạch.

Hứa Bạch không đồng ý cũng không lên tiếng từ chối.

Mà là dò hỏi quan hệ giữa Vạn Tiên Minh và Thái Diễn tông hiện giờ.

Các tu sĩ Thái Diễn tông cũng biết gì trả lời đó: “Chỉ là treo tên Vạn Tiên Minh, sau đó hàng năm đều phải phái trưởng lão Hợp Đạo đi tổng bộ Tiên Minh tọa trấn thôi. Nói tóm lại là không khác gì lúc trước cả.”

“Trong Thái Huyền giới này vẫn là Thái Diễn tông bọn ta định đoạt. Tiên Minh sẽ không can dự.”

“Ngươi nghĩ xem, động thiên, tiểu thế giới dưới quản lý của Vạn Tiên Minh nhiều biết bao. Thêm một cái ít một cái căn bản không quan trọng.”

“Ngược lại là có sự vật như Thiên Huyền Bảo Giám, Thiên Huyền Kính của Vạn Tiên Minh, thường ngày bọn ta tu hành thuận lợi không ít.”

Bọn họ thấy Hứa Bạch dường như có chút động lòng, lập tức càng thêm nỗ lực khuyên nhủ.

Thậm chí chủ động dẫn đường, dẫn hắn tham quan phong cảnh trong tiểu thế giới ‘Thái Huyền’.

Đất đai màu mỡ ngàn dặm, có vô số người phàm sống ở trong đó.

Trong mây nơi xa có một tòa thành nổi di động trên mây.

Mơ hồ có thể nhìn thấy có không ít tu sĩ trong thành xuyên thẳng qua.

“Ở tiểu thế giới này, mức độ nồng đậm của linh khí đã không dưới địa vực bình thường của Huyền Hoàng giới.”

“Năm đó các ngươi thế mà có thể tìm được nơi tốt cỡ này lánh nạn...” Phương Tái Tế hơi ghen tị nói.

Tập thể tu sĩ Thái Diễn tông ngây người.

Sau đó mới mới phản ứng lại, “năm đó” trong miệng Phương Tái Tế là lúc đại kiếp pháp không thể đồng tu buông xuống.

“Đó là hiển nhiên, bọn ta tinh thông thuật thôi diễn. Tự nhiên có thể từ trong nguy cơ tan vỡ tìm được một tia sinh cơ ở đâu.”

Thực ra nhìn tuổi tác của những đệ tử trẻ tuổi này, bọn họ có lẽ cũng không rõ chuyện năm đó.

Chỉ là vì thuyết phục Hứa Bạch nhập tông mà cố ý khoe khoang.

“Theo lý mà nói, điều kiện thu đồ của Thái Diễn tông các ngươi hậu đãi như vậy thì hẳn đâu không thiếu người. Vì sao vừa nhìn thấy ta đã...”

Hứa Bạch cố ý hỏi: “Chẳng lẽ thật sự vì ta trông đẹp?”

Mấy tu sĩ Thái Diễn tông liếc nhìn nhau, cuối cùng để một tu sĩ hơi lớn tuổi giải đáp nghi vấn của Hứa Bạch.

“Thái Diễn tông bọn ta không phải người gì đều thu. Chủ yếu nhất là phải phù hợp mấy loại tướng mạo ‘Hóa Đạo Thạch Mẫu’ cung cấp.”

Sao khi lại giải thích đơn giản về ‘Hóa Đạo Thạch Mẫu’ một phen, hắn nói tiếp: “Tu sĩ phù hợp tướng mạo trong thôi diễn của Thạch Mẫu hoặc là lực lượng trung kiên của môn phái sau này, hoặc là nhân tài rường cột có thể trùng hưng Thái Diễn tông, hoặc là lãnh tụ vô song có thể chỉ huy Thái Diễn tông đi ra nguy cơ...”

“Tóm lại, trăm ích mà không một hại. Tuyệt đối không tính sai!”

Bọn họ lời thề son sắt nói, hiển nhiên vô cùng tín nhiệm kết quả thôi diễn của ‘Hóa Đạo Thạch Mẫu’.

“Ồ? Thạch Mẫu gì đó này vậy mà thần kỳ như thế? Không biết ta có thể tận mắt nhìn thấy một lần không?” Hứa Bạch thuận theo lời bọn họ hỏi.

“Chỉ cần gia nhập Thái Diễn tông bọn ta là có thể có tự mình gặp mặt Thạch Mẫu. Đồng thời rất có thể còn sẽ nhận được một cơ hội ‘mô phỏng’!” Tu sĩ trung niên vỗ ngực đảm bảo.

“Mô phỏng?” Hứa Bạch híp mắt.

Ngay cả Phương Tái Tế cũng nháy mắt bị hấp dẫn tâm thần.

“Trước đó từng nói với các ngươi, bên trong Hóa Đạo Thạch Mẫu có một thế giới thôi diễn gần như chân thực khác. Mà nếu như nhận được sự cho phép của nó thì có thể sử dụng lực lượng của nó lượng thân vì ngươi sáng tạo ra một thế giới giả tưởng.”

“Trong thế giới hư cấu này, ngươi sẽ trải qua tất cả những chuyện sắp trải qua.”

“Tuy không có thể bảo đảm chính xác trăm phần trăm. Nhưng có thể tiên tri tiên giác cũng đủ để làm cho người trải qua mô phỏng ít đi rất nhiều đường vòng.”

Trong giọng nói của tu sĩ trung niên tràn đầy hâm mộ.

“Chỉ tiếc lần trước ta không thông qua khảo nghiệm, đau mất một cơ hội trăm năm khó gặp.”

“Ý ngươi là ‘Hóa Đạo Thạch Mẫu’ thế mà đã ra đời linh trí của mình?” Phương Tái Tế hơi giật mình hỏi.

“Nhìn ngươi nói gì kìa...” Tu sĩ Thái Diễn tông lườm Phương Tái Tế.

“Đã nhiều năm như vậy, dù là con khỉ cũng nên thành tinh rồi. Huống chi ‘Hóa Đạo Thạch Mẫu’ của bọn ta.”

Bọn họ khịt mũi coi thường nghi vấn của Phương Tái Tế.

Nhưng Phương Tái Tế lại đưa mắt ra hiệu với Hứa Bạch, truyền âm nói: “Tông chủ, có phần cổ quái. Ta nhớ năm đó Thái Diễn tông vô cùng kiêng kỵ việc ‘Hóa Đạo Thạch Mẫu’ sinh ra ý thức của bản thân.”

“Suy cho cùng tuổi thọ của tu sĩ có hạn, mà tuổi thọ của Hóa Đạo Thạch Mẫu lại vô hạn. Nếu như nó thật sự sinh ra linh trí...”

“Thái Diễn tông này rốt cuộc là ai định đoạt đúng là không dễ nói. Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.” Phương Tái Tế nhắc nhở.

Hứa Bạch khẽ gật đầu, mặt ngoài lại bất động thanh sắc.

Lại giả vờ vô cùng tò mò hỏi: “Nói thật bọn ta đã đường xa mà đến lại có chút hiểu rõ về Thái Diễn tông các ngươi.”

“Thái Diễn thần toán, tuy nói có thể thông qua toán lực vô tận thôi diễn tương lai. Nhưng cũng cần số liệu ban đầu chèo chống. Các ngươi trốn trong Thái Huyền giới này mấy ngàn năm, đoạn tuyệt với nhân thế. Trong Huyền Hoàng giới sớm đã biến hóa long trời lở đất. Làm sao lại có thể bảo đảm tính chính xác của kết quả thôi diễn?”

Bình Luận (0)
Comment