Tôn Kỳ cau mày, hồi lâu sau mới nhẹ lắc đầu trả lời Tôn Liên Thành.
“Có lẽ chỉ là ảo giác của ta mà thôi!”
“Trong khoảnh khắc vừa rồi, ta hình như cảm giác được thiên địa đang hồi sinh.”
“Nhưng chỉ trong nháy mắt.”
“Hiện tại cảm giác này đã biến mất rồi.”
Tôn Kỳ chậm rãi nói từng chữ một. Từ trong đôi mắt vẫn còn mang theo vẻ hoài nghi của hắn, có thể nhìn ra chuyện này tuyệt đối không đơn giản chỉ là ảo giác.
“Thiên địa hồi sinh...” Tôn Liên Thành nheo mắt, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Mà Lý Phàm thông qua Sát Cơ Vô Tướng cảm ứng được cảnh tượng từ chỗ Tôn Kỳ truyền tới. Trong lòng hắn trở nên nghiêm trọng.
Bởi vì chỉ có hắn biết, trực giác của Tôn Kỳ là đúng.
Sự hồi sinh của châu Thiên Linh bị Hứa Bạch thánh thai rút ra, đưa vào trong thế giới động thiên của bản thân.
Nếu châu Thiên Linh không còn loại biến lực này, muốn khôi phục lại dáng vẻ thịnh vượng như ban đầu thì phải cần thêm không ít thời gian để tích lũy năng lượng.
Năng lượng hồi sinh của châu Thiên Linh có chút khác biệt so với biển Tùng Vân.
Biển Tùng Vân là sự thay đổi có tính sáng tạo, bắt nguồn từ sinh ra đến tử vong, từ hủy diệt đến tái sinh.
Mà châu Thiên Linh lại là bắt đầu từ lạc hậu đến thịnh vượng, vận chuyển sự sống theo quy luật thông thường.
Sau khi nhiều thêm sự thay đổi này, động thiên trong cơ thể Hứa Bạch thánh thai cũng triệt để hoàn thành quá trình chuyển hóa thành một tiểu thế giới.
Bởi vì cùng tồn tại trong một cơ thể, cho nên Lý Phàm đương nhiên có thể bao quát toàn cảnh cảnh sắc ở tiểu thế giới mới được sinh ra này.
Thần thức nhanh chóng quét qua, Lý Phàm nhìn xuống lục địa chạy dài bừng bừng sức sống ở phía dưới.
Trong lòng hắn bỗng trào lên một cảm giác quen thuộc.
“Cách phân bố địa hình này....”
“Hình như từng thấy qua ở đâu đó.”
Vì muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, hắn nhanh chóng xác định vài ngọn núi và mạch nước mang tính biểu tượng.
“Quả nhiên giống nhau như đúc.”
Trong lòng Lý Phàm sửng sốt khó hiểu.
“Đây là...”
“Cảnh vật của Huyền Hoàng giới ở thời thượng cổ?!”
Thông qua tác phẩm của Tây Môn Vũ, Lý Phàm hiểu rõ sự khác biệt giữa địa hình của Huyền Hoàng giới ở thời thượng cổ và hiện tại.
Gỡ bỏ tường chắn sương trắng, sắp xếp lại những châu vực bị đảo lộn.
Tất cả mọi thứ được hình thành, chính là diện mạo vốn có của Huyền Hoàng giới thời thượng cổ!
Đây cũng là việc Hứa Bạch thánh thai đã làm trong khoảng thời gian này.
“Thứ mà tu sĩ Hóa Thần bình thường dựa vào là sự thay đổi của một loại, một châu.”
“Còn Hứa Bạch thánh thai tiếp cận Hóa Thần, dùng đến lại là....”
Trong lòng Lý Phàm run rẩy.
“Huyền Hoàng Tương Sinh Chi Biến!”
“Dựa vào thế giới động thiên trong cơ thể, diễn thử những thay đổi sắp phát sinh ở Huyền Hoàng giới!”
“Không có sự can thiệp của tu sĩ hay Trường Sinh thiên tôn, kết quả là Huyền Hoàng giới tự mình phát triển!”
“Chuyện này....”
Lý Phàm càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng chấn động.
“Nếu như không phải là hóa thân của Thiên Đạo, nhận được sự ủng hộ của bản thân thế giới đó. Thì căn bản không có cách nào làm được điều này!”
“Ngay cả ta được Hoàn Chân không ngừng thử nghiệm cũng không làm được!”
Trong lòng Lý Phàm hiểu rõ.
Tuy là thăng tiến lên cảnh giới Hóa Thần, nhưng mà khí tức trên người Hứa Bạch thánh thai lại không hề có chút thay đổi nào.
Hắn giống như một người phàm lặng lẽ đứng trong hư không.
Không có tạm dừng lâu thêm.
Hứa Bạch vừa mới thăng tiến đến cảnh giới Hóa Thần lại một lần nữa hành động.
Mà lần này, khiến Lý Phàm vốn dĩ vẫn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc, trong nháy mắt nhịp tim tăng tốc, một cảm giác nghẹt thở ập đến.
Ai ai cũng biết.
Ở Huyền Hoàng giới, sau khi Truyền Pháp thiên tôn sáng lập ra tân pháp, muốn đạt được cảnh giới Hợp Đạo thì nhất định phải “tế thiên địa chi phách”.
Trước đó, Lý Phàm đã từng tưởng tượng ra con đường mà Hứa Bạch thánh thai sẽ tiến vào Hợp Đạo.
Xích Viêm, Thanh Phong, Hắc Chiểu...
Hoặc có thể là “Mặc Sát” vô cùng mạnh mẽ, thực hiện sứ mệnh hủy diệt thế giới.
Nhưng vào lúc này, khi Lý Phàm chân chính nhận biết được những việc xảy ra trên cơ thể Hứa Bạch thánh thai.
Sự hiểu biết của hắn một lần nữa bị đảo lộn hoàn toàn!
Hứa Bạch thánh thai lặng lẽ đứng trong khoảng không, bất động giống như một bức tượng đá.
Nhưng hình như có một thứ gì đó đang rơi từ trên trời xuống.
Rơi lên người Hứa Bạch thánh thai!
Bùm!
Trong đầu Lý Phàm nháy mắt lóe lên một vài cảnh tượng.
Lãnh thổ màu mỡ, tràn đầy sức sống. Một bóng người mơ hồ giáng xuống, sau đó đóng băng nghìn dặm lãnh thổ xung quanh. Ngước mắt nhìn lên, tất cả đều chìm vào trong sự chết lặng hoàn toàn.
Thiên địa chi phách: Hạo Băng!
Trong mái tóc đen mượt của Hứa Bạch thánh thai đột nhiên xuất hiện một sợi tóc bạc trắng.
Tuy rất nhanh đã khôi phục về dáng vẻ như thường, nhưng hiện tượng này vẫn khiến Lý Phàm vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì theo như cảm ngộ mà cơ thể Hứa Bạch thánh thai truyền đến, trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã bất ngờ chưởng khống được quyền năng của thiên địa chi phách “Hạo Băng”!
Thiên địa chi phách, vì thiên chức mà sinh, mỗi cái mang một sức mạnh riêng.
Tu sĩ một khi kích sát, tế luyện và thay thế nó thì có thể ngay lập tức cướp đoạt, chưởng khống sức mạnh vốn dĩ thuộc về thiên địa.
Đây cũng là nguyên nhân chiến lực của tu sĩ Hợp Đạo trong thời tân pháp, nhìn chung vượt xa chiến lực của tu sĩ Hợp Đạo tu luyện theo phương pháp cũ.