Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1176 - Chương 1176. Trường Sinh Cốc Loạn Đấu

Chương 1176. Trường Sinh cốc loạn đấu Chương 1176. Trường Sinh cốc loạn đấu

Nghĩ đến cường giả đó dường như tương đương với vô số hợp đạo chồng thực lực, lập tức sẽ tìm tới cửa.

Giống như đối mặt với mây đen áp thành, lực áp bách thật lớn gần như khiến cho hắn khó có thể hô hấp.

Thở phào một hơi, để bản thân tỉnh táo lại.

Trong đầu tinh thể Hóa Đạo Thạch vận chuyển tới cực hạn, suy nghĩ bản thân chuẩn bị có chỗ nào quên hay không.

Nhưng hắn cũng biết, ở trước mặt chênh lệch thực lực khổng lồ, tất cả tính kế, thực tế đều phải xem vận may!

“Mệnh ta, ắt không nên tuyệt!”

Giứa ranh giới sinh tử, hơn nữa không có Hoàn Chân làm chỗ dựa.

Lý Phàm lại cảm thấy khẩn trương của bản thân dầu dần biến mất, trong đầu một mảnh thanh minh.

Tạp niệm đều không thấy.

Bình tĩnh suy nghĩ đối sách có khả năng.

“Tuy rằng ta mất đi cảm ứng đồng thể của thánh thai Hứa Bạch nhưng sự ‘mất đi’ này, có lẽ chỉ là một hướng, che chắn đơn thuần.”

“Không thể loại trừ, Bạch tiên sinh vẫn có thể thông qua Hứa Bạch phân thân, thậm chí ô nhiễm của bản thể, có khả năng cảm ứng được tình huống bên phía ta.”

“Cho nên bước đầu tiên chính là tiễn phân thân Hứa Bạch đi, ý đồ chặt đứt, làm suy yếu liên hệ giữa hắn và ta.”

“Bằng không, kế hoạch gì ở trước mặt hắn đều giống như trong suốt.”

“Mà kế tiếp...”

Lý Phàm cau mày, thôi diễn suy xét đủ loại khả năng kế tiếp sẽ xảy ra.

Đồng thời cùng đợi Bạch tiên sinh đến.

Nhưng dường như tốc độ của Bạch tiên sinh tới, chậm hơn trong dự đoán không ít.

Ước chừng thời gian một nén nhang trôi qua, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hắn.

“Lẽ nào, phải đi tìm kiếm Đông Phương Diệu, đi trừ những ‘di ảnh’ trước ngừa tai họa về sau?”

Tâm niệm Lý Phàm vừa động, dưới sự xem xét lại phát hiện Đông Phương Diệu cùvàng di ảnh đều không thiếu.

“Đó là đi đâu?”

Trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.

Nhưng mà rất nhanh, hắn đã lờ mờ đoán được một khả năng.

Tin rằng với thực lực hiện giờ của Bạch tiên sinh đã có thể thuấn di, xuyên phá hạn chế không gian, đi vào trong Trường Sinh cốc.

Nhưng đừng quên, Truyền Pháp tiên tôn đang ở phía trên đỉnh nhìn chăm chú, quan sát Huyền Hoàng giới.

Hành động bắt mắt như thế, không khác gì chủ động bại lộ chính mình.

Vì thế, có thể Bạch tiên sinh lựa chọn phương pháp cố gắng hết sức sẽ không hiện ra dị thường: “Chậm rãi đi tới”.

Đương nhiên, “Chậm rãi” này là so sánh với “Thuấn di”.

“Mặc kệ như thế nào, có lẽ sắp rồi.” Lý Phàm ngồi ngay ngắn tu luyện ở trung tâm mật thất.

Mà phân thân Hứa Bạch thì lặng yên đi tới lối vào Trường Sinh cốc.

Lý Phàm đoán không sai.

Không qua bao lâu, thông đạo không gian phong bế bỗng nhiên bị mở ra.

Đệ tử Dược Vương tông trông coi ngạc nhiên một trận.

Lúc tiến lên xem xét lại phát hiện căn bản không có người đến.

Đang không hiểu ra sao.

Một bóng người cũng đi tới trong Trường Sinh cốc.

Còn chưa đứng vững, nói ra nửa câu.

Hàng vạn hàng nghìn sát khí màu đen giống như vô số côn trùng bay ầm ầm bộc phát.

Hóa thành phi kiếm đầy trời chém tới Bạch tiên sinh!

Mỗi một kích đều đủ để một vị tu sĩ Hợp Đạo bị thương nặng!

“Ngọc San?!” Giọng nói khiếp sợ của Liễu Ba vang lên.

Vô số kiếm Hắc Sát chính là thi triển ra từ Khương Ngọc San.

Chính là tuyệt học của nàng ‘Phiêu Diểu Vô Định kiếm’.

Kiếm ý vô định lây dính sát khí ngập trời, một kiếm ý có thể dễ dàng hủy thân diệt hồn.

Dưới trạng thái bình thường, Khương Ngọc San nhiều nhất đồng thời điều khiển nghìn kiếm ý đã chính là cực hạn.

Mà giờ phút này hiển nhiên đã vượt qua gánh vác cao nhất mà nàng có khả năng chịu đựng.

Cả người giống như có một miệng vết thương nứt toác ra. Cả người thậm chí khóe mắt đều có máu tươi chảy ra.

Thương thế cỡ này đối với tu sĩ tân pháp mà nói, có lẽ không sao. Nhưng đối với tu sĩ cựu pháp mà nói đã là cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng Khương Ngọc San cũng không quan tâm.

Kiếm Hắc Sát vô tận không ngừng chém xuống.

Không chết không thôi!

Tuy rằng không biết bóng người xuất hiện khó hiểu này là ai, nhưng mắt thấy Khương Ngọc San liều mạng như vậy, làm sao Liễu Ba có thể ngồi xem mặc kệ?

“Phương Tái Tề!” Hắn gầm lên một tiếng, gọi lão Phương vẫn đang say sưa luyện khí tỉnh lại.

Đồng thời vung ra song chưởng, đánh về phía quang hoa màu xanh biếc.

Một luồng lục quang tràn về phía Khương Ngọc San, chữa trị thương thế trên người nàng.

Một luồng lục quang khác, trong nháy mắt hóa thành hàng vạn hàng nghìn sợi tơ muốn khóa chặt Bạch tiên sinh.

Lúc lục tuyến chưa tới bên cạnh Bạch tiên sinh, đỉnh đầu của hắn lại có một thanh búa tạ màu đen giống như núi nhỏ hiện lên.

Sắp nặng nề đập xuống.

Ba vị Hợp Đạo của Dược Vương tông vây công chính là Lý Phàm trực tiếp chuẩn bị.

Sở dĩ Khương Ngọc San dẫn đầu ra tay chính là bởi vì bị ảnh hưởng của ‘Chân Thực Dụ Quả’ thứ hai trước đó nuốt xuống, dưới dặn dò của Hứa Bạch, phát động tập kích không chết không ngừng.

Mà chỉ cần Khương Ngọc San rơi vào chiến cuộc, Liễu Ba ắt không có khả năng không quan tâm. Phương Tái Tề cũng có khả năng rất lớn gia nhập chiến đấu.

Chỉ cần một Chân Thực Dụ Quả có thể sử dụng ba vị Hợp Đạo nhập chiến.

Tuy rằng thực lực của ba vị Hợp Đạo Dược Vương tông yếu hơn kim pháp Hợp Đạo một chút.

Nhưng mà ba người liên thủ cũng tuyệt đối xem như một luồng chiến lực không tầm thường.

Nhưng mà, tựa hồ Bạch tiên sinh sớm có đoán trước đối với vây công của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment