Nỗ lực tìm kiếm ngọn nguồn của những biến động này.
Bầu trời cũng đổi màu.
Giống như có thứ gì đó đang tiến lại gần hơn để nhìn trộm.
Ảnh hưởng của Loạn Tự Quyết mang đến còn tốt hơn những gì Lý Phàm mong đợi.
Dù phân bố khắp nơi, nhưng vào thời điểm chúng nó cùng nhau bạo phát, lại giống như có mối liên hệ với nhau.
Bỏ qua sự ngăn cách về không gian, toàn bộ âm ỉ gắn kết với nhau.
Không cần cố ý viết, tại mặt đất ở Huyền Hoàng giới, một chữ ‘Loạn’ được viết một cách xiên xiên vẹo vẹo.
Trong khi nhiều điều quỷ dị đồng thời xảy ra ở nhiều nơi khác nhau, Lý Phàm cũng đã đạt được mục đích.
Bạch tiên sinh chính là hóa thân của Huyền Hoàng Thiên.
Sức mạnh của hắn cũng đến từ Huyền Hoàng giới.
Hiện giờ Huyền Hoàng giới bị Loạn Tự Quyết ảnh hưởng, rơi vào thời khắc hỗn loạn.
Động tác của Bạch tiên sinh cũng trở nên cứng đờ trong giây lát.
Mà đây chính là thời cơ duy nhất mà Lý Phàm chờ đợi bấy lâu.
Vì thế, trong nháy mắt, mọi sự chuẩn bị sơ bộ của hắn đồng loạt bùng nổ.
Đầu tiên, phân thân Hứa Bạch thoáng hiện lên trước mặt Bạch tiên sinh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đối diện chính là khuôn mặt giống y đúc bản thân.
Nhưng không hề dư thừa.
Phân thân Hứa Bạch không chút do dự, trong khoảnh khắc, động thiên của hắn ầm ầm sụp đổ.
Hứa Bạch tự sát!
Tuy sau khi thánh huyết biến thành bào thai và sinh ra phân thân, cái chết của bản thể sẽ không ảnh hưởng đến phân thân mới.
Nhưng suy cho cùng, chúng đều có chung một nguồn gốc và có mối liên hệ huyền diệu với nhau.
Bản thể chết đi tất nhiên sẽ tạo ra một số ảnh hưởng không thể xóa nhòa đối với phân thân.
Đó là hạn chế tự nhiên của Thánh Huyết Hóa Thai Pháp.
Cho dù lấy tu vi hiện tại của Bạch tiên sinh cũng khó mà tránh khỏi.
Vì vậy, trạng thái cứng đờ của Bạch tiên sinh lại kéo dài thêm một lát.
Khi phân thân của Hứa Bạch biến mất.
Lý Phàm ngay lập tức cảm thấy sự ảnh hưởng ẩn giấu giữa mình và Bạch tiên sinh đã bị cắt đứt không ít.
Thử thăm dò, tuy có thể mở ra bảng điều khiển Hoàn Chân, nhưng vẫn không thể xác nhận Hoàn Chân như cũ.
Vì thế Lý Phàm bắt đầu động tác kế tiếp.
Chỉ một bước chân, hắn đã rời khỏi mật thất tu hành ngay lập tức.
Sau khi rời đi, chín chín tám mươi mốt khôi lỗi bị cắt xén giấu trong mật thấu bí mật phát nổ.
Sức mạnh của chữ ‘Loạn’ ngay lập tức bao trùm Trường Sinh cốc.
Bầu trời bị che khuất bởi sức mạnh mờ ảo.
Một mảnh rối loạn buông xuống.
Giống như những mầm tre mọc lên sau cơn mưa, trong Trường Sinh cốc bỗng mọc lên hàng trăm cành khô vàng óng.
Sau khi ánh sáng xuất hiện, những cành khô này lần lượt biến thành hình người.
Nhìn khuôn mặt của, tất cả đều giống y đúc Lý Phàm!
Trên khuôn mặt của bọn chúng đều nở một nụ cười quỷ dị tươi rói, rồi nhanh chóng co rút xuống đất, biến mất không dấu vết.
Tất cả mọi người, kể cả Bạch tiên sinh đều bị cảnh tượng này thu hút.
Ngay sau đó, một mảnh rối loạn lớn hơn kéo tới.
Đó là gợn sóng dư âm sau khi hai phần ba khôi lỗi đồng loạt phát nổ.
Thân thể của Bạch tiên sinh lại cứng đờ.
Cùng lúc đó, khi mà không ai chú ý.
Một pho tượng to lớn đen kịt phóng lên cao.
Sắp phá vỡ bị cảnh, bay tới bầu trời Huyền Hoàng giới.
Dù có bí mật làm việc tới đâu, nơi này cũng có rất nhiều người, cũng đã có người phát hiện ra Dược Vương Chân Đỉnh rời đi.
Một tiếng hét kinh hãi hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của bọn họ càng thay đổi nhiều hơn.
Phía dưới Dược Vương Chân Đỉnh, đột nhiên xuất hiện có vô số hình dáng, bị coi như rác rưởi, dùng sức ném mạnh vào các hướng khác nhau.
Cơ thể của Liễu Tam rung chuyển dữ dội, đột nhiên biến sắc.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy đây đều là tu sĩ của Dược Vương tông đang trầm miên trong Dược Vương Chân Đỉnh!
Đều là tu sĩ pháp môn cũ, thân thể gầy yếu.
Nhưng lại chìm trong giấc ngủ sâu.
Bị ném với tốc độ nhanh như vậy, nếu chạm đất, chỉ sợ trừ những người có thực lực cường hãn, những người khác không chết thì cũng tàn phế!
“Cứu người!”
Liễu Tam hét lên không ngớt.
Các đệ tử của Dược Vương tông lần lượt phản ứng.
Nhưng có quá nhiều tu sĩ bị ném xuống, tất cả đều bay về các hướng khác nhau.
Trường Sinh cốc càng bị ảnh hưởng này làm cho rối loạn, cho dù bản thân tu sĩ muốn bay lên cũng hơi khó khăn, sẽ có nguy cơ bị rơi xuống.
Ốc không không mang nổi mình ốc, nói chi đến cứu người.
Liễu Tam dùng hết toàn lực cũng chỉ cứu được hơn mười người.
Đúng lúc hắn có chút tuyệt vọng.
Bạch tiên sinh đã trở lại bình thường sau cơn cứng đơ vươn tay ra.
Bắt lấy tất cả các tu sĩ đang rơi xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Ảnh hưởng của loạn vẫn chưa biến mất, Bạch tiên sinh làm xong tất cả những điều này, xoay khuỷu tay phải một vòng một cách kỳ lạ, như thể bị gãy xương.
Tuy nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng vẫn làm hắn cau mày.
“Đa tạ tiền bối đã cứu giúp!” Liễu Tam xem xét một phen, phát hiện bọn họ đều là đệ tử của cùng một tông phái, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Phi thân bay về phía trước, ôm quyền nói lời cảm tạ.
Bạch tiên sinh không lên tiếng, chỉ nhìn Dược Vương Chân Đỉnh đã biến mất trên bầu trời, cùng hàng trăm khôi lỗi đã chạy trốn cách xa mấy châu.
Còn có thi thể vô hồn của Lý Phàm nằm trên mặt đất.
Khẽ lắc đầu, nở một nụ cười bất đắc dĩ.