Tất nhiên Bạch tiên sinh đã đoán được Lý Phàm đã từ bỏ thể xác, sớm ký thác vật phẩm ‘hóa thân’.
Những khôi lỗi khô héo ‘Vạn Linh’ chạy khắp bốn phía, cùng với Dược Vương Chân Đỉnh xông lên tận trời cao.
Thậm chí những đồ rơi rải rác nơi đây cũng lưu lại chút chân linh của Lý Phàm.
Thời cơ tốt nhất để phân biệt đã qua, hiện giờ cho dù là hắn cũng không nhìn ra Lý Phàm đã đi về đâu.
Cũng may...
Không phải hắn đến đây vì chuyện này.
Gawbs vung tay, một luồng sức mạnh dâng trào. Những dao động của chữ ‘Loạn’ phân tán trong Trường Sinh cốc dần dần lắng xuống.
Bạch tiên sinh phi thân bay vào trong cốc, trước mặt là một đám hài đồng sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định.
Bạch tiên sinh không quan tâm đến việc dọn dẹp tàn tích trên mặt đất, ngồi trên chiếu.
Hắn mỉm cười cười hòa ái: “Lại đây nào, mấy đứa. Thời gian không còn nhiều lắm đâu.”
Hơi thở của Bạch tiên sinh bình thản, ôn hòa, khiến mọi người quên đi bản thân vừa trải qua kiếp nạn, dần bình tĩnh lại.
Đám hài đồng nhìn thoáng qua nhau, đều nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhóm hài đồng này, chính xác là những người bao gồm cả Cố Tinh Hán, đều bị Phương Tái Tế của Dược Vương tông bắt đến, sau đó đã trao tặng cho nhóm người ‘dựa ta để trúc cơ’ kia.
Phương Tái Tế có bí pháp, có mắt nhìn người. Cho nên tư chất của tiểu oa nhi này đều cao đến đáng sợ. Ai ai cũng không dưới Trương Hạo Ba ban đầu, dưới mọi người Ly giới.
Ban đầu, Lý Phàm muốn dựa vào bọn họ để lĩnh ngộ ra pháp ‘dựa ta để trúc cơ’, phá giải bí mật ‘hiểu ra bản thân’. Rồi sau đó Mâm tròn tận cùng là có thể che chắn hoàn toàn ‘Thiên Huyền Bảo Giám’.
Nhưng không như mong muốn, mọi thứ ở thế giới này càng trở nên tồi tệ hơn. Lý Phàm phát hiện sự bất thường của mình, bị Bạch tiên sinh dọa sợ. Chỉ muốn nhanh chóng cứu mạng mình, nhưng không ai trong bọn họ có thể thành công.
Cũng may, Bạch tiên sinh đã đồng bộ hóa ký ức của Lý Phàm, cũng biết chuyện này.
“Việc tu hành ‘pháp dựa ta để trúc cơ’ của các ngươi thế nào rồi.” Hắn cố gắng nói chậm lại, ôn hòa hỏi.
Giống như đối mặt với tiên sinh dạy học đang xem xét kiến thức của mình, bọn trẻ có chút lo lắng.
Nhất thời không có ai dám lên tiếng trước.
Cũng may được Bạch tiên sinh không ngừng động viên, bọn chúng nhốn nháo nhận xét bản thân.
Bạch tiên sinh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu.
Sau đó kiểm tra thể trạng riêng biệt của từng sắp nhỏ, vẻ mặt đăm chiêu.
Cảnh tượng này đã lọt vào mắt ba vị Dược Vương tông.
Cách đây không lâu, sau khi lĩnh vực chữ loạn bị được Bạch tiên sinh xua tan. Sức mạnh của họ đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Tuy nhiên lại e sợ sức mạnh cường đại đến đáng sợ của đối phương, nên không dám lỗ mãng.
Những đệ tử không liên quan khác ngoan ngoãn ngồi một bên.
Họ khó hiểu nhìn Bạch tiên sinh đang hòa mình vào cùng bọn nhỏ. Không biết rốt cuộc vì đại nhân này đang làm cái trò gì nữa.
“Lão Phương, ngươi hiểu biết sâu rộng. Có thể giải thích cho ta rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra không?” Liễu Tam liếc nhìn cơ thể vô hồn của Lý Phàm, truyền âm hỏi.
“Chuyện này còn phải hỏi? Đều rõ ràng như thế! Tông chủ chúng ta trêu chọc đại nhân không nên trêu chọc, bị đối phương đuổi giết tới cửa!”
“Cho dù đã dùng hết mọi thủ đoạn, vẫn không thể phản kháng được tí nào. Vì không để liên lụy Dược Vương tông nên đã hiên ngang quyết đoán lựa chọn lấy cái chết tạ tội...”
Phương Tái Tế hơi buồn rầu: “Ta rất quen thuộc với loại chuyện này.”
Khương Ngọc San im lặng không nói, mắt của Liễu Tam thì hơi giật giật.
“Chết như thế này cũng được.” Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu hắn.
Không nói đến ba vị Dược Vương tông đều có suy nghĩ riêng.
Bạch tiên sinh dường như đã thực sự quên hết mọi chuyện, kiên nhẫn thảo luận với bọn trẻ về ‘dựa ta để trúc cơ’.
Đừng vì bọn họ còn nhỏ mà coi thường.
Đều có thể đáp lại từng câu.
Thái độ thân thiện.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn này, nhóm hài đồng đã yêu mến Bạch tiên sinh.
Từ bị động đến chủ động, líu ríu chia sẻ với hắn những khó khăn và kinh nghiệm khác nhau mà chúng gặp phải khi cố gắng tu luyện ‘dựa ta để trúc cơ pháp’.
Sau khi nghe tình hình cụ thể của bọn nhỏ, Bạch tiên sinh đã ở lại một khoảng thời gian ngắn, tri kỷ hướng dẫn bọn họ.
Cổ vũ bọn họ tu luyện lại một lần nữa.
Rất nhanh, bọn nhỏ đều nhắm mắt, bắt đầu tu luyện.
Ánh mắt Bạch tiên sinh không hề rời khỏi cơ thể bọn họ, cẩn thận quan sát sự biến hóa của bọn nhỏ.
Hiện giờ thiên đạo Huyền Hoàng giới chính là ‘giả thiên địa chi kì, lấy trúc nói cơ’.
Phương pháp dựa ta để trúc cơ, vẫn đang nằm trong hệ thống tân pháp.
Thật ra đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích, có thể nói là nghịch thiên.
Vì vậy, chẳng bao lâu sau, những đứa trẻ cố thử nghiệm lần nữa, một người lại một người mở mắt.
Quá trình tu hành của bọn họ lại kết thúc trong thất bại.
Đúng như mong đợi của Bạch tiên sinh, cũng không nổi giận.
Kiên nhẫn hỏi đám nhỏ vấn đề mới bọn họ gặp lần này.
Sau khi kiểm tra thể trạng, một phương án tu hành cải tiến nhanh chóng được đề xuất lần nữa.
Đám người Liễu Tam đều thấy khó hiểu khi chứng kiến cảnh này.
“Dạy theo trình độ, chúng sinh ngang hàng.”
“Chuyện này...”
Như một luật xưa, tông môn trưởng lão. Tất nhiên tầm mắt của bọn họ cũng không thấp.