Có thể thấy ngay hành động của Bạch tiên sinh gây kinh ngạc đến mức nào.
Tự mình tu hành, với dạy người khác tu hành, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn!
Hơn nữa, vị thần bí này lại là một cường giả tuấn lãng dị thường, chẳng hề giống như người biết tu luyện chút nào.
Ba người vẫn như trước không dám quấy rầy.
Phương Tái Tế nảy ra một ý tưởng, lấy ra một quả Lưu Ảnh Thạch, định bí mật ghi lại cảnh Bạch tiên sinh giảng bài.
Đương nhiên, cử chỉ nhỏ này không thể giấu được ánh mắt Bạch tiên sinh.
Quay đầu lại, liếc nhìn một cái.
Hơi thở của Liễu Tam lập tức ngừng lại, sợ rằng hành vi của Phương Tái Té sẽ khiến vị cường giả này tức giận.
Cũng may Bạch tiên sinh không theo tới cùng.
Chỉ tiếp tục dạy bọn con nít.
“Hắn...”
“Đã theo đạo, cũng là học tập.”
Khương Ngọc San luôn im lặng dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, truyền âm nói.
“Dựa ta để trúc cơ...” Trúc cơ pháp thần bí này đã được Lý Phàm truyền lại cho bọn nhỏ trước khi hắn ngã xuống. Liễu Tam hồi tưởng lại nội dung pháp môn, cẩn thận lắng nghe Bạch tiên sinh giảng thuật, đôi mắt dần sáng lên.
Như vậy, Bạch tiên sinh và đám thiên kiêu nhi đồng này.
Là thầy của nhau.
Tổng cộng có ba mươi lăm vị với thể chất khác nhau được sử dụng làm đối tượng thực nghiệm.
Không ngừng thử nghiệm, cải tiến ‘dựa ta để trúc cơ’.
Phương pháp nghịch thiên này vốn cực kỳ khó thực hành này, đang được tiến hành bản cũ đổi mới với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Thời gian quá trình này, chậm rãi trôi qua.
Cuối cùng...
Đứa trẻ đầu tiên thành công trúc cơ, xuất hiện.
Một luồng khí không thể giải thích được giáng xuống sân.
Cố Tinh Hán bỗng nhiên đứng dậy, quan sát cơ thể sáng bừng của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn nói: “Tiên sinh...”
Hắn còn chưa dứt lời, toàn bộ Trường Sinh cốc đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Bạch Tiên thu lại nụ cười trên môi, ngăn bọn trẻ phía sau lại.
Ngẩng đầu nhìn không trung: “Cuối cùng cũng tìm đến đây rồi sao.”
Truyền Pháp thiên tôn không hổ là sự tồn tại mạnh nhất đương thời có thể đè bẹp được Huyền Hoàng.
Với thực lực của Bạch tiên sinh cũng chỉ có thể tránh được nhất thời.
Suy cho cùng, không thể trốn cả đời được.
Cuối cùng sau khi hoàn thiện ‘dựa ta để trúc cơ’, cũng thành công nhận được kiểm chứng cụ thể.
Truyền Pháp thiên tôn vẫn tìm ra vị trí của Bạch tiên sinh dựa trên những dấu vể đã để lại.
“Ngươi...”
Không khí gần như bị hút cạn, chênh lệch áp lực cực lớn khiến mọi người trong Trường Sinh cốc đều thống khổ ôm kín đầu.
Bí cảnh trên bầu trời, từng vết nứt lần lượt xuất hiện.
Dường như bí cảnh không chịu nổi lực sức mạnh to lớn, như thể sắp vỡ ra.
Trường Sinh cốc giống như một chiếc thuyền nhỏ trước sóng gió phong ba, lắc lư dữ dội, lung lay sụp đổ.
....
Tất cả điều này chỉ xảy ra trong tích tắc.
Nhưng mà, thật ra cũng không phải tự thân truyền pháp.
Chỉ trên tận trời cao, cúi đầu nhìn chúng sinh.
Bạch tiên sinh chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng bay lên không trung từng bước.
Những vết nứt trên bầu trời của bí cảnh dần dần phục hồi.
Trường Sinh cốc đang rung chuyển dần trở nên yên tĩnh trở lại.
Sau khi phục hồi lại từ truyền pháp, sắc mặt mọi người tái nhợt, cơ thể run nhè nhẹ.
Ngay cả bộ ba Hợp Đạo cũng như thế.
Ở trước mặt Truyền Pháp, cái gọi là Trúc Cơ, Nguyên Anh đều không khác nhau.
Bọn họ đều có những biểu cảm khác nhau khi nhìn Bạch tiên sinh cô độc ngăn chặn mọi up áp của truyền pháp.
“Hãy chăm sóc bọn nhỏ.”
“Có thể sinh ra dựa ta để trúc cơ, không thể không có công lao của bọn họ.”
Không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt dặn dò.
Rồi sau đó, Bạch tiên sinh đạp gió mà đi, rời khỏi Trường Sinh cốc.
“Tiên sinh!” Từ đầu chí cuối, những người trong Trường Sinh cốc đều không rõ tên Bạch tiên sinh.
Chỉ gọi là ‘tiên sinh’.
Giống như đám cô nhi sống trong ngôi chùa đổ nát của huyền thiên thành Ninh Viễn khi đó.
Có vẻ như rốt cuộc kiếm được người mình tìm, uy áp của Truyền Pháp dần tiên tán khỏi Trường Sinh cốc.
Không phải biến mất.
Mà là tập trung tất cả trên người Bạch tiên sinh.
Sau khi Bạch tiên sinh xé rách không gian, đi tới bản giới Huyền Hoàng.
Không biết bởi vì bị Truyền Pháp ảnh hưởng hưởng, hay là Bạch tiên sinh cố ý gây nên.
Tóm lại, bầu trời ở Trường Sinh cốc có thể sẽ không trở lại trạng thái ban đầu.
Mà từ giữa nứt ra một khe hở cực lớn, qua đó có thể thấy rõ giờ phút này ở Huyền Hoàng giới đang xảy ra chuyện gì.
Bạch tiên sinh bay lên không trung, dáng người càng lúc càng lớn.
Trong nháy mắt, hắn biến thành một gã khổng lồ pháp thiên tướng địa, đứng sừng sững giữa trời.
Mục tiêu theo đuổi đã xuất hiện, Truyền Pháp cũng không nói nhiều.
Trên bầu trời, xuất hiện từng vòng lốc xoáy đen.
Giống như những cái lỗ trống rỗng, phóng ra sức hút vô tận về phía Bạch tiên sinh.
Giống như một đôi mắt, không có biểu cảm gì, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.
Bởi vì sự tồn tại của vách tường sương trắng phệ nguyên, Huyền Hoàng giới lúc này chỉ có châu La Yên, châu Lược Ảnh nơi Trường Sinh cốc tọa lạc có thể mình thấy một màn kinh hãi đang diễn ra.
Vẻ mặt các tu sĩ dần trở nên hoảng hốt khi nhìn chăm chú vào lốc xoáy màu đen trên bầu trời.
Nhiều người thậm chí còn bay thẳng lên trời.
Giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, đuổi theo lỗ thủng đen không ngừng dao động.