Có chút già nua, run rẩy.
Nhưng loại kích động trong lòng của hắn lộ ra, tràn ra trong lời nói.
“Bạch tiên sinh...”
Hắn bay tới bên cạnh Bạch tiên sinh, tình cảm khó kiềm chế mà hét lên.
Dáng vẻ của người tới cực kỳ tương tự Bạch tiên sinh hiện giờ. Chỉ là trên mặt che kín nếp nhăn, không biết đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu năm tháng tang thương.
Sau lưng vác một quan tài màu đen, nhìn qua có chút quỷ dị.
Nếu Lý Phàm hoặc là đám người Tiểu Thanh ở đây.
Có lẽ có thể liếc mắt nhận ra, lão già này chính là Hứa Khắc năm đó.
Bao nhiêu năm sau, một lần nữa nhìn thấy Bạch tiên sinh sống lại.
Vốn dĩ hắn phải xúc động khó hiểu mới đúng.
Nhưng cố tình...
Trong khoảnh khắc hắn chân chính nhìn thấy đối phương, trên mặt có chút kinh ngạc.
Rồi sau đó trở nên vô cùng mất mát: “Ngươi không phải Bạch tiên sinh...”
Hứa Khắc có chút thất hồn lạc phách nói.
“Bạch tiên sinh” nhìn lão già gần như giống y như đúc mình ở trước mắt, vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
“Đúng là ta không phải hắn.”
“Người đã chết, đã hoàn toàn ngã xuống, làm sao có thể cứ như vậy dễ dàng sống lại chứ?”
“Ta chẳng qua chỉ là khắc ấn của hắn, dấu vết để lại trong trời đất này mà thôi.”
“Đổi thành cách nói của tu sĩ các ngươi.”
“Kêu là...”
“‘Thiên địa chi phách.”
“Thiên địa chi phách, giáng sinh làm người...”
“Thiên địa chi phách, giáng sinh làm người...”
Hứa Khắc tuổi già tràn đầy khó có thể tin, sửng sờ tại chỗ. Miệng không khỏi thấp giọng tự nói.
“Thế có cường giả, ở trong trời đất để lại dấu vết của bản thân. Những dấu vết này đủ khắc sâu, tuy sau này bọn họ ngã xuống cũng có thể căn cứ những ấn ký này đưa bọn họ đi ra nguyên vẹn.”
“Hành vi cử chỉ như ngày trước.”
“Nhưng cũng chẳng qua chỉ là một khuôn mẫu thôi.”
“Bạch tiên sinh” vô cùng bình tĩnh kể ra sự thật có quan hệ với mình, cũng không bởi vì bản thân chẳng qua là bóng dáng của người nào đó mà tâm sinh ảo não.
“Vậy... Đến tột cùng làm thế nào mới có thể chân chính làm hắn sống lại...” Hứa Khắc tuổi già theo bản năng sờ sờ cõng quan tài màu đen sau lưng, có chút vội vàng hỏi.
Bạch tiên sinh lắc đầu mỉm cười: “Đây có lẽ phải đi hỏi người có duyên. Dù sao lúc trước ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng có suy nghĩ sống lại.”
Hứa Khắc còn muốn nói cái gì lại bị “Bạch tiên sinh” đột nhiên cắt ngang.
“Được rồi, đến lúc ngươi phải đi rồi.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời cao, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa có.
Một trận gió nhẹ thổi qua Hứa Khắc.
Sau một lát, Hứa Khắc biến mất trong trời đất, không biết đi phương hướng nào.
Mà đồng thời...
Rắc! Rắc! Rắc!
Tinh thể trong suốt bao vây Huyền Hoàng giới, nứt toạc ra.
Phía trên trời cao chợt hiện lên một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc với tất cả tu sĩ Vạn Tiên Minh!
Từ ngoài thế giới nhìn xuống chúng sinh Huyền Hoàng!
Khoảnh khắc đó giống như cả thế giới bị đóng băng hoàn toàn.
Tất cả sinh linh, ngay cả có lối suy nghĩ đều coi như bị đông lại, cương ở tại chỗ.
Giờ này khắc này, Huyền Hoàng giới...
Một mảnh yên tĩnh không một tiếng động!
Từ trên trời, bay tới vô số xiềng xích màu vàng nhạt, rồi đột nhiên trói buộc tứ chi của Bạch tiên sinh đứng sừng sững trên không trung.
Bạch tiên sinh dường như sớm có đoán trước đối với điều này, vẫn chưa giãy giụa quá nhiều.
Chỉ là nhìn về Huyền Hoàng giới phía dưới.
Chịu ảnh hưởng của uy chân dung Truyền Pháp, tiếng kêu ong ong ong dầu dần vang lên chỗ sâu trong mặt đất.
Phía trên bề mặt quả đất, từng khe núi thật sâu xuất hiện, lan tràn ra bốn phương.
Cả thế giới đều sau khi Truyền Pháp hiện ra khuôn mặt mà run nhè nhẹ!
Dưới uy thế đáng sợ như thế bao phủ.
Phàm tất cả sinh linh cảnh giới thấp hơn Trường Sinh thiên tôn đều không có chút năng lực phản kháng.
Thậm chí phần lớn trong số bọn họ còn không cách nào ý thức được đến tột cùng đã xảy ra cái gì.
Ý thức của bọn họ vẫn dừng lại ở lúc Truyền Pháp thiên tôn hiện thế!
Chấn động càng ngày càng mãnh liệt, núi cao sụp đổ, nước sông chảy loạn.
Bình nguyên thành núi non, đất cao biến đường bằng phẳng.
Huyền Hoàng giới cần mấy ngàn năm mới có thể phát sinh đủ loại diễn biến, hiện giờ chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Nhưng mà cũng không phải bởi vì trời đất tự nhiên diễn hóa mà là bởi vì ngoại lực thô bạo phá hủy!
Mắt thấy biến hóa tồi tệ hơn sắp sinh ra.
Từ trong Huyền Hoàng giới chợt xuất hiện năm đường sức mạnh khác nhau.
Trong lúc đó, quét ngang qua đại địa Huyền Hoàng, ý đồ cố gắng hết sức khôi phục thế giới tan rã.
Mà Truyền Pháp thiên tôn trên trời dường như cũng chú ý tới. Khuôn mặt hiển lộ mơ hồ vài phần.
Rung chuyển dường như có xu thế vài phần bình ổn.
Nhưng mà xiềng xích quấn quanh trên người Bạch tiên sinh, lại căn bản không có dấu hiệu buông lỏng.
Ngược lại càng ngày càng chặt.
Bạch tiên sinh nhìn thấy một màn phía dưới này, khẽ thở dài.
“Hiện giờ Huyền Hoàng giới...”
“Đã không thuộc về ta nữa.”
“...”
“Vậy trả lại cho ngươi.”
Sau khi nói xong những lời này, Bạch tiên sinh nhìn thoáng qua Huyền Hoàng giới lần cuối cùng.
Ánh mắt lộ ra một tia ý nghĩa khó hiểu.
Rồi sau đó, có bạch quang vô hạn độ xuất hiện từ trên người hắn.
Ở một khắc này cả thân hình hóa thành ánh sáng!
Vô số bạch quang vô tận như ngân hà treo ngược, nghịch bay tới vòm trời.
Giống như vô số ngôi sao một lần nữa trở về ngôi nhà của chúng nó.