Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1184 - Chương 1184. Truyền Pháp Chung Hiển Uy

Chương 1184. Truyền Pháp chung hiển uy Chương 1184. Truyền Pháp chung hiển uy

Cuối cùng giống như một ảo mộng.

Ảm đạm tiêu tán trong trời đất.

Mục tiêu biến mất.

Xiềng xích ám kim vô cớ một lần nữa lùi về thiên ngoại.

Chỉ là hình như Truyền Pháp thiên tôn không bởi vì như vậy mà dừng động tác.

Khuôn mặt của hắn vẫn loáng thoáng chiếm cứ hơn phân nửa trời cao.

Bộ phận khác trên mặt dầu dần nhạt đi hòa thành một thể với không trung.

Chỉ là đôi mắt ngày càng thâm thúy.

Giống như hai mặt trời màu đen treo trên phía chân trời!

Cả Huyền Hoàng giới cunxg bởi vì vậy mà nhanh chóng tối đi.

Mà vô số chúng sinh vốn có suy nghĩ lại rơi vào đình trệ, bị thu hút khó hiểu, đều ngẩng đầu nhìn không trung trong tình huống vô tri vô giác.

Đối diện với hai mắt của Truyền Pháp.

Phần lớn sinh linh trên đời đều như thế.

Chỉ là vài sự tồn tại ít ỏi không khỏi cúi đầu.

Tránh đi ánh mắt của Truyền Pháp.

Huyền Hoàng giới, dưới cái nhìn chăm chú của Truyền Pháp thiên tôn rơi vào trong sự yên lặng tuyệt đối ngắn ngủi.

Rồi sau đó...

Lặng yên không tiếng động như lúc đến, khuôn mặt của Truyền Pháp bất tri bất giác cũng biến mất trên trời cao.

Sau một lát, sinh linh của Huyền Hoàng giới dầu dần tỉnh lại.

Bọn họ đầu tiên là có chút mờ mịt, hơi sửng sốt một lát.

Rồi sau đó tiếp tục cuộc sống tu hành.

Vẫn như trước.

Chỉ là liên quan tới “Bạch tiên sinh” đỉnh thiên lập địa, truyền thụ đạo pháp, liên quan tới pháp ‘dựa ta để trúc cơ’, về mọi biến cố.

Đều hoàn toàn biến mất khỏi đầu bọn họ.

Giống như trên đời chưa từng xảy ra chuyện này.

...

Trong Trường Sinh cốc.

Đám người Dược Vương tông dầu dần tỉnh lại, nhìn mặt đất có chút lộn xộn, vẻ mặt hơi mê mang.

Bọn họ nhớ mang máng, chuyện này dường như có quan hệ tới một vị cường giả tuyệt thế.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì không nhớ cái gì cả.

Giống như quên đi thứ gì đó cực kỳ quan trọng, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng khó chịu.

Vài đứa trẻ giữa sân thậm chí còn khóc rống lên khó hiểu.

Ba vị Hợp Đạo của Dược Vương tông ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Trong mắt đều hiện lên một tia trống ngực đập thình thịch.

Vẫn là Liễu Tam bình tĩnh lại trước hết, chỉ huy chư vị đệ tử xử lý hỗn loạn.

Khương Ngọc San thì nhìn hai tay mình, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Phương Tái Tế thì đi an ủi đám trẻ khóc rống.

Đột nhiên hắn giống như nghĩ tới cái gì.

Vội vàng lấy ra một Lưu Ảnh Thạch từ trong nhẫn trữ vật.

Ở trong này, dường như ghi lại hình ảnh trước khi dị biến xảy ra không lâu.

Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy cảnh tượng này ghi chép trong đó, lại có chút mê mang.

Mấy chục đứa trẻ ngồi ngay ngắn trên mặt đất sôi nổi, cực kỳ hưng phấn hình như đang muốn nói cái gì đó.

Mà đối tượng đối diện với tập thể bọn họ lại căn bản không có một bóng người.

Cũng không có bất kì âm thanh nào nói ra từ trong miệng bọn họ.

Bọn họ giống như đang nói chuyện với một đối tượng “Không tồn tại”.

Một màn vô cùng quỷ dị này làm cho trong lòng Phương Tái Tế lạnh lẽo.

Theo bản năng thu hồi Lưu Ảnh Thạch, nắm chặt tay.

“Sự tồn tại bị hủy diệt...”

Trong lòng lập tức hiện lên suy nghĩ này, Phương Tái Tế lại liên tưởng đến những cảnh tượng dị thường vừa mới xảy ra trên người cả Dược Vương tông, trong lòng nhất thời vô cùng nặng nề.

Hắn quyết định phải vĩnh viễn chôn bí mật này ở trong lòng.

Không bao giờ nhắc tới chuyện này với bất kỳ người nào.

Ước chừng dùng bảy ngày, Trường Sinh cốc mới dầu dần khôi phục trật tự.

Mà trong quá trình thu thập phế tích, đứa trẻ tên là Cố Tinh Hán, dưới một đống đá vụn trong phế tích.

Nhặt được một ngọc điệp trong suốt lấp lánh.

Ngọc điệp này nhìn qua cực kỳ bất phàm.

Dùng tay vuốt ve thì non mềm giống như da thịt cô gái.

Cố Tinh Hán vốn dự định nộp vật ấy lên.

Nhưng không biết thế nào, ma xui quỷ khiến, hắn vậy mà che giấu việc tìm được ngọc điệp.

Cố Tinh Hán tuổi nhỏ không phải là người biết nói dối.

Vì thế liên tiếp vài ngày, hắn thấp thỏm không yên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng các tiền bối trong cốc.

Cũng may ban đầu tính cách của hắn khá quái gở mà trải qua đại loạn, một đám tu sĩ trong Trường Sinh cốc đều bận về việc nghĩ ngơi và hồi phục.

Cho nên không ai phát hiện dị thường của hắn.

Dần dần, hắn cũng yên tâm hơn.

Lòng tò mò của đứa trẻ cực kỳ nặng.

Rất xác định bản thân lấy được bảo bối gì, một khi có thời gian rảnh, Cố Tinh Hán sẽ vội vàng lặng lẽ nghiên cứu ngọc điệp này.

Nhưng mà làm cho hắn cảm thấy vô cùng thất vọng chính là, ước chừng qua rất nhiều ngày, hắn cũng chưa thể nhìn ra, đến tột cùng ngọc điệp này đặc thù ở đâu, tác dụng cụ thể là cái gì.

Dường như thật sự chính là ngọc khí bình thường, khá đẹp thôi.

Nhưng lại xuất phát từ ảo tưởng tồn tại trong lòng mỗi người, Cố Tinh Hán không vứt bỏ.

Chỉ là cất ngọc điệp vào trong đan điền, lấy linh khí bản thân uẩn dưỡng, dốc lòng chăm sóc.

Theo Dược Vương cốc trùng kiến xong, sự chú ý của Cố Tinh Hán cũng bị ép dời đi.

Bởi vì tông chủ tiền nhiệm Lý Phàm bất hạnh gặp nạn trong tai kiếp, cho nên sau này Dược Vương tông đến tột cùng đi con đường nào cũng trở thành một vấn đề lớn.

Truyền thừa của Dược Vương tông vốn không phải dựa vào thứ tự huyết mạch.

Lý Phàm có thể kế thừa đại vị tông chủ, chẳng qua là bởi vì di chúc của Liễu Như Trần.

Bình Luận (0)
Comment