Sự chú ý của hắn mới nhất thời dời đi.
Đối với Cố Tinh Hán mà nói, bảo vật Thiên Huyền Bảo Giám này có vô số công năng, có thể thú vị hơn kia ngọc điệp kia nhiều lắm.
Tâm thần trầm mê trong đó, nghiên cứu các loại công dụng của nó, dần dần quên mất ngọc điệp.
Thẳng đến một ngày nào đó, sau khi hắn một lần nữa chính thức bắt đầu tu hành.
Hắn phát giác có chỗ không đúng.
Khi đám bạn đều bắt đầu thử ‘Mượn thiên địa chi kỳ, để trúc đạo cơ’.
Cố Tinh Hán phát hiện, hình như bản thân có khả năng, có lẽ...
Đã qua trúc cơ rồi.
Cố Tinh Hán nhất thời có chút mờ mịt.
Cố Tinh Hán không dám hỏi người khác dị trạng thân thể của bản thân.
Chỉ là chậm rãi cân nhắc.
Mà ở trong quá trình này, ngọc điệp vẫn không hề động tĩnh, như phàm vật...
Rốt cuộc có phản ứng.
Từ trên nó chiếu ra quang mang nhàn nhạt.
Rất nhiều hình ảnh mơ hồ cùng với quang mang hiện lên.
Lúc Cố Tinh Hán bị hình ảnh trong quang mang này thu hút, ngọc điệp này cũng giống như vật còn sống, truyền ra từng trận cảm giác khát cầu.
Cố Tinh Hán phục hồi tinh thần lại, nhất thời có chút mơ hồ.
Lại có chút kinh ngạc.
Nhưng mà, hắn vẫn từng nghe nói chuyện bảo vật có linh.
Rất nhanh sau khi tiếp nhận thiết lập này, Cố Tinh Hán bắt đầu cảm nhận được khát vọng của ngọc điệp.
Nhưng mà chỉ là phản ứng mơ hồ và bản năng.
Miệng ngọc điệp không thể nói, toàn bộ dựa vào hắn suy đoán...
Cố Tinh Hán thử các loại biện pháp, dự định thỏa mãn ngọc điệp.
Linh thạch, quặng mỏ ngọc, thảo dược...
Ngọc điệp dường như đều không có chút hứng thú đối với những cái này.
Cố Tinh Hán vẫn không muốn bỏ qua tản mát ra dục niệm khát cầu.
Hơn nữa cộng thêm đám đồng bọn nhỏ khác lần lượt trúc cơ thành công. Hắn lại trước sau không biết nên giải thích như thế nào.
Hai nguyên nhân chồng chất khiến cho Cố Tinh Hán tâm phiền ý loạn.
Vẫn là dưới một lần cơ duyên xảo hợp, nhìn thấy Phương Tái Tế trưởng lão, lại chuẩn bị ‘Mâm tròn tận cùng’ cho đệ tử nòng cốt mới tuyển vào.
Ngọc điệp điên cuồng xao động, nhất thời làm cho Cố Tinh Hán hiểu được mục tiêu của nó.
“Cái này...”
Cố Tinh Hán có chút do dự.
Dù sao Mâm tròn tận cùng này là Phương trưởng lão nhiều lần dặn dò, vật trân quý cần coi trọng.
Nếu có sai lầm.
Nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn không lay chuyển được ngọc điệp.
Một trận quang mang hiện lên, ngọc điệp xuất hiện ở trong thức hải của hắn.
Dưới sự quan sát lo lắng đề phòng của Cố Tinh Hán, ngọc điệp chậm rãi bay lên Mâm tròn tận cùng.
Sau đó từ phía dưới của nó, vươn ra cột sáng thật nhỏ chi chít dày đặc giống như xúc tua.
Dán lên Mâm tròn tận cùng.
Vốn dĩ Cố Tinh Hán còn tưởng rằng ngọc điệp sẽ tổn thương Mâm tròn tận cùng.
Nhưng sau khi quan sát một lát, hắn phát hiện cũng không phải như thế.
Mà là hai thứ thông qua xúc tua cột sáng dính dính kia, dường như đang hợp thành một thể.
Điều này làm cho Cố Tinh Hán yên lòng.
Đồng thời lại cảm thấy có chút mới lạ.
“Chẳng lẽ, hai thứ ngọc điệp và Chung Mạt này, thật ra là cùng một thứ?” Cố Tinh Hán không nhịn được thầm nghĩ như thế.
Nhưng mà dù sao tính cách của trẻ con. Cố Tinh Hán nghiên cứu không có kết quả rất nhanh đã đặt sang một bên.
Mà nghiên cứu hình ảnh lấy được từ trong ngọc điệp.
“Dựa ta để trúc cơ? Đây là cái gì? Dường như có thể đối chiếu với tình huống trong cơ thể ta?”
Cố Tinh Hán mừng rỡ.
Lúc này không đi quan tâm ngọc điệp nữa, chuyên tâm nghiên cứu pháp dựa ta để trúc cơ.
Chờ lúc hắn tỉnh táo lại từ trong niết bàn quán đỉnh, ngọc điệp rõ ràng đã hoàn toàn dung hợp với Mâm tròn tận cùng.
Chẳng qua quá trình dung hợp này, giống như ngọc điệp bò lên người, ép buộc.
Mà kết quả cuối cùng cũng không phải mỹ quan như vậy.
Nhưng mà Cố Tinh Hán cũng không để ý đến điểm này.
Hắn biết ngọc điệp này quả thật có thể là một bảo bối khó lường.
Tuy Cố Tinh Hán tuổi nhỏ nhưng cũng không đơn thuần. Ngược lại cực kỳ tỉnh táo đối với thế sự hiểm ác.
Hắn biết đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội, vì thế quyết định đều lựa chọn giấu giếm cho dù là đồi với ngọc điệp hay là tồn tại của pháp dựa ta để trúc cơ.
“Có lẽ có thể dùng ngọc điệp mới này làm che lấp. Tuyên bố với bên ngoài nó là kỳ vật trúc cơ của ta...” Cố Tinh Hán suy tư nho nhỏ như thế nói.
Cứ như vậy, dưới tình huống không người biết, tu sĩ ‘dựa ta để trúc cơ’ duy nhất trên đời bắt đầu sự tu hành của hắn.
Thời điểm ban đầu, biểu hiện của hắn khiến đám người Liễu Tam của Dược Vương tông, cảm thấy vui mừng khó hiểu.
Vừa dạy đã hiểu, nắm được điểm cơ bản suy ra những điều còn lại.
Vô địch cùng giai, Trúc Cơ đấu Kim Đan cũng dễ dàng.
Trong nhất thời Cố Tinh Hán thành đệ tử hậu bối xuất sắc nhất Dược Vương tông.
Dường như được toàn bộ tông trên dưới, ký gửi kỳ vọng cao.
Nhưng mà...
Kỳ đỉnh phong của hắn giống như sao băng lướt qua trong giây lát.
Không qua bao lâu, hắn và những người cùng thế hệ đều đột phá tới cảnh giới Kim Đan, Nguyên Anh.
Mà Cố Tinh Hán vẫn giẫm chận tại chỗ.
Một màn cực kỳ khác thường này làm cho đám người Liễu Tam của Dược Vương tông nghi hoặc khó hiểu.
Cho rằng thân thể của Cố Tinh Hán xảy ra vấn đề gì, thay nhau tự mình xem xét cho hắn.
Nhưng vẫn không có ai nhìn ra kết quả.