Mà hỏi bản nhân Cố Tinh Hán, hắn chỉ nói bản thân đã dốc hết sức nhưng trước sau không thể tiến thêm một bước nữa.
Trong nháy mắt ba mươi năm trôi qua.
Trên dưới Dược Vương tông chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này.
Chính thức từ bỏ bồi dưỡng Cố Tinh Hán.
Nhưng cũng không quá mức trách móc nặng nề, rất nhiều tài nguyên vẫn tùy ý thuyên chuyển cho hắn.
Chẳng qua không chú ý quá nhiều đối với hắn.
Mà đối mặt với các hậu bối tu vi đều vượt qua mình, Cố Tinh Hán cũng trở nên ngày càng trầm mặc ít nói.
Suốt ngày ru rú trong nhà, không hỏi thế sự. Rất ít tiếp xúc với người bên ngoài.
Gần như bị mọi người quên đi.
Cứ như thế, trôi qua hai trăm sáu mươi ba năm.
Cố Tinh Hán tóc trắng xoá rốt cục cũng nghênh đón điểm cuối sinh mệnh của hắn.
“Hỗn nguyên kim đan, hỗn nguyên kim đan...”
“Đến tột cùng cái gì là hỗn nguyên?”
Hắn cười thảm một tiếng, sắc mặt đau khổ.
“Muốn từ không đến có, mở mang con đường mới khác. Quá khó khăn, thật sự quá khó khăn...”
“Dựa ta để trúc cơ thành công, thậm chí không có cả cơ hội đổi ý, sửa tu tân pháp.”
Trong tay hắn, nhất thời hiện ra một ngọc điệp ôn nhuận.
So sánh với hơn hai trăm năm trước, hoa quang ngọc điệp lúc này đã nội liễm.
Giống như tảng đá ven đường tùy ý có thể thấy được, căn bản sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Cố Tinh Hán nhìn ngọc điệp này gần như cả đời làm bạn với hắn, vẻ mặt phức tạp.
“Sai lầm cả đời ta, sai lầm cả đời ta...”
Trong miệng hắn thấp giọng nỉ non.
Muốn hung hăng ném ngọc điệp xuống đất nhưng lại cảm thấy có chút không nỡ.
Cuối cùng, chặt chẽ cầm ngọc điệp trong tay. Trong tràn đầy không cam lòng mà đột ngột qua đời.
Cái chết của Cố Tinh Hán không dẫn đến chút gợn sóng.
Thậm chí bởi vì nguyên nhân sau khi chết không có dị tượng hiện ra, thẳng đến ba năm sau, thi thể của hắn mới được người ta phát hiện.
Hơn hai trăm năm trôi qua, trong Trường Sinh cốc sớm đã cảnh còn người mất.
Đã không có ai còn nhớ rõ hy vọng của Dược Vương tông năm đó.
Không ai chú ý.
Chuyện tang lễ đơn giản.
Rất nhanh, thi thể của Cố Tinh Hán đã được chôn trong mộ viên đệ tử Dược Vương tông ở Thú Chủng giới.
Là một trong số không nhiều di vật của hắn, cũng không có ai chú ý ngọc điệp trong tay Cố Tinh Hán.
Đi theo hắn, bị chôn sâu vào lòng đất.
Từ nay về sau ở trong bóng tối vô tận.
...
Ngoài Huyền Hoàng giới.
Trong Dược Vương Chân Đỉnh.
Một bóng dáng diện mạo cực kỳ tương tự Lý Phàm, nhưng gầy yếu đến cực điểm, kêu lên một tiếng đau đớn.
Lấy tay lau máu tươi trong miệng mũi không ngừng chảy ra giống như sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà tử vong bất cứ lúc nào.
Nhưng mà mặt hắn lại không đổi sắc.
“Trong đỉnh chỉ một khắc, Huyền Hoàng đã ngàn năm.”
Hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, trong mắt là vô hạn cảm khái.
“Có thể tự thể nghiệm sai biệt của tốc độ chảy thời gian, cảm giác này quả nhiên là tuyệt không thể tả.”
Trong Dược Vương Chân đỉnh chính là ‘Lý Phàm thánh thai’.
Là một vòng che giấu tai mắt, do Lý Phàm dùng máu huyết bản thân dùng ‘Thánh Huyết Hoá Thai Pháp’ sáng tạo ra một phân thân trước khi Bạch tiên sinh đến.
Thời gian vội vàng mà tư chất của hắn cũng giống với bản tôn.
Cho nên chỉ là phàm nhân hoàn toàn không có tu vi.
Sau khi thoát khỏi Huyền Hoàng giới không lâu, hắn liền cảm giác được Dược Vương đỉnh đã lệch khỏi quỹ tích vận động ban đầu.
Hơn nữa, hình ảnh từ trên vật thân hóa ‘Giải Ly điệp’ truyền tới cũng càng lúc càng nhanh.
Tin tức cực lớn gần như sắp khiến đầu óc của hắn nổ tung.
Cũng may cuối cùng mọi thứ quy về tối đen.
Mới làm cho hắn dịu đi.
“Tuy rằng dùng thân hóa vật, nhưng bởi vì thánh thai này của ta vẫn tồn tại, cho nên vậy mà có thể từ xa tiến hành thao tác đơn giản đối với hóa thân vật.”
“Nhưng mà cũng chỉ như thế.”
Hình ảnh chiến đấu giữa Truyền Pháp và Bạch tiên sinh xảy ra ở trong Huyền Hoàng giới mà Giải Ly điệp ghi chép, hắn ở ngoài Huyền Hoàng giới lại chưa nhìn thấy.
Nhưng mà có thể lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy Truyền Pháp tiên tôn ra tay, đối với Lý Phàm mà nói đã là thu hoạch lớn.
Tạm thời áp chế suy nghĩ về Truyền Pháp, hiện giờ Lý Phàm thánh thai lờ mờ trở nên có chút hưng phấn.
Bởi vì, hắn sắp nhìn thấy ‘Tiên Khư’ trong truyền thuyết.
Âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt truyền đến từ các nơi của Dược Vương Chân đỉnh.
Đủ để nói rõ áp lực cực lớn mà nó thừa nhận.
Lý Phàm thánh thai sử dùng kính viễn vọng sớm chuẩn bị tốt trong Dược Vương đỉnh, do thám Tiên Khư.
Phía trước một vùng hắc ám.
Tốc độ của Dược Vương đỉnh càng lúc càng nhanh.
Tiếng gầm rú thật lớn vang lên từ bốn phương tám hướng.
Mạo hiểm giống như sẽ tan rã bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, trong tầm nhìn của Lý Phàm thánh thai vẫn chưa nhìn thấy cái gì.
“Ngừng ở đây sao?”
Hắn không chỉ có chút tiếc nuối.
Ầm!
Dược Vương đỉnh bắt đầu phân rã.
Lấp lóe kịch liệt gần như hắn khó có thể đứng vững.
Lý Phàm thánh thai giãy giụa, mang theo kính viễn vọng, trốn vào phần trung tâm nhất của Dược Vương Chân đỉnh.
Tất cả đều do chỗ tránh nạn nhỏ hẹp của Vĩnh Kiếp Tinh Kim rèn thành.
Dưới áp lực khổng lồ càng ngày càng mạnh dường như khó có thể tưởng tượng, cuối cùng Dược Vương đỉnh không kiên trì được, vỡ vụn thành vô số khối.