? Trở lại núi Giải Ly năm định neo thứ nhất, lần này ánh mắt Lý Phàm đã không còn đỏ ngầu nữa.
Tuy không sử dụng Huyền Hoàng tiên tâm chú, chỉ dựa vào nghị lực của bản thân hẵn cũng có thể áp chế cảm giác đói bụng lại.
“Hiệu quả mức độ cắt giảm vừa tăng thêm không ít.”
“Chẳng qua vẫn tồn tại như cũ.”
“Xem ra còn cần tới thêm lần nữa.”
Lý Phàm không khỏi nheo lại hai mắt: “Liên tục ‘Hoàn Chân’ bốn lần mới có thể tiêu trừ hoàn toàn ảnh hướng tiêu cực.”
“Đấy chính là cái giá lớn của việc nhìn thẳng Chân Tiên sao?”
Không còn gì để nghi ngờ nữa, di hài mà Lý Phàm nhìn thấy trong Tiên Khư chính là Chân Tiên trong truyền thuyết.
Thậm chí, bởi vì đối phương mở ra hai mắt, rốt cuộc hắn có chết hay không cũng khó mà nói được.
Suy cho cùng, tất cả những gì Lý Phàm đã trải nghiệm qua đã nói rõ sự đáng sợ của ‘Chân Tiên’. Thật sự không thể suy tính theo lẽ thường.
“Cũng giống với ‘dấu hiệu’ lưu lại sau khi ta bị cắn nuốt mười năm lúc đầu ở trong châu Nguyên Đạo.”
“Trên đời đúng là có một vật có thể tạo thành ảnh hưởng đối với ta ngay cả sau khi phát động ‘Hoàn Chân’.”
“Nhưng đây cũng không phải nói rõ, tồn tại chiếm cứ bầu trời châu Nguyên Đạo kia, hoặc cũng có thể gọi là ‘Chân Tiên’, vị cách của họ đã vượt qua ‘Hoàn Chân’.”
“Chỉ bởi vì ta là vật dẫn của ‘Hoàn Chân’ thôi.”
“Bởi vì trí nhớ của ta không bị loại bỏ trong quá trình ‘Hoàn Chân’. Vậy nên ‘Hoàn Chân’ cũng không tồn tại tuyệt đối thuần túy.”
“Những ước số tiêu cực này chính là ở cùng một chỗ với ta mới có thể khiến Hoàn Chân sau này tồn tại như cũ.”
“Giống như loại tinh thể Hóa Đạo Thạch trong đầu ta. Mỗi một đời không cần bảo tồn đặc biệt, chỉ cần cùng ta ‘Hóa Đạo Thần Nhất’ là có thể trưởng thành trở về trước điểm neo.”
“Thần thức, thần hồn cũng đều như thế.”
“Tuy tăng trưởng thực tế sau khi ‘Hoàn Chân’ cũng bị cắt giảm như nhau. Nhưng đây là nguyên nhân chủ yếu giúp ta có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ với lần lượt trong Luân Hồi.”
Lý Phàm một bên dựa vào ý chí đơn thuần để áp chế cảm giác đói bụng.
Một bên lại chậm rãi suy tư.
Phân tán sự chú ý, đối với cảm giác đói bụng, vẫn có hiệu quả phi phàm như trước.
Nhớ đến những gì đã trải qua ở kiếp trước, Lý Phàm tự hỏi kế hoạch hành động sau này.
Thấy được Truyền Pháp ra tay.
Lại gặp được sức mạnh Chân Tiên.
Cùng với mở mang tầm mắt, kế hoạch hành động của Lý Phàm hắn cũng thay đổi theo đó.
Rất nhanh lại là bốn năm định neo.
Sau khi hấp thu một viên Hóa Đạo Thạch hạ phẩm lần nữa, khiến Hóa Đạo Thạch trong đầu càng phát ra ánh sáng chói lọi, lóng lánh.
Lý Phàm lại phát động Hoàn Chân một lần nữa.
Vào lần này, sau khi lại trở về đỉnh núi Giải Ly.
Sự khác thường của thân thể, tâm thần lại truyền đến.
Không dám lơ là chủ quan, Lý Phàm cẩn thận kiểm tra, từ trên xuống dưới.
Vừa di chuyển, tử tiêu hạo nhiên ý tẩy rửa thần hồn.
Loại trừ tất cả nguy cơ tai họa ngầm.
Như vậy, thời gian đã qua đủ một năm.
Đỉnh núi, bên vách núi.
Lý Phàm đối mặt trên biển mây, tách ra hàng vạn hàng nghìn Tử Tiêu hướng về mặt trời, chậm rãi thở ra một hơi.
“Mấy lần Hoàn Chân cộng dồn lại cũng chẳng qua chỉ là thời gian hơn mười năm.”
“Nhưng quả nhiên ta có cảm giác dường như đã cách một thế hệ. So với năm tháng bách thế Trúc Cơ năm đó còn khá dài.”
“‘Cơ’…”
Trong đầu Lý Phàm thoáng chốc hiện ra, cả vùng đất hoang dã Tiên Khư chính là kí hiệu phiền phức tột cùng kia.
Hắn không dám tùy tiện thử bừa, chỉ dám suy nghĩ viển vông trong đầu.
“Ta từng thấy một chữ ‘loạn’ trong sương trắng, trên đoạn thạch trung tâm Mê vực phản chiết.”
“Mà trên Tiên Khư lại tồn tại một chữ ‘Cơ’.”
“Chữ cơ này rất có thể là nguyên nhân sau cùng Tiên Khư liên tục hấp dẫn ngoại vật.”
“Tiên pháp sao?”
“Cũng không tránh khỏi có hơi kinh khủng quá rồi.”
Mí mắt Lý Phàm khẽ nhảy lên.
Ổn định lại tâm trạng, hắn mờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng.
“Chữ ‘Cơ’ trong Tiên Khư kia là một kí hiệu phức tạp. Tuy không giải thích được ý nghĩa, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy lại có thể cứ vậy mà hiểu được hàm nghĩa nó đại diện.”
“Mà trong Bạch Vụ Mê Vực lại chính là chữ ‘loạn’ kia, nhưng cùng trong Tu Tiên giới, kiểu chữ lại giống nhau.”
“Chữ ‘Cơ’ có thể hoàn toàn khiến vô số Tu Tiên giơi rơi vào tuyệt cảnh.”
“Mà ta lại gặp phải chữ ‘loạn’ kia, ngay cả Hợp Đạo cũng không phải đều có thể sinh tồn trước quái vật Phản Chiết…”
Lý Phàm như có điều suy nghĩ, trong nháy mắt hiểu ra: “Không phải là ‘loạn’ ban đầu.”
“Mà là có người sau khi thấy Tiên pháp ‘loạn’ trước mắt đã giả vờ bắt chước.”
Nhận được đáp án này, trong nháy mắt Lý Phàm im lặng.
Ngay cả hắn thi triển, xoay chuyển vật phẩm mô phỏng cực kì kém cỏi Tam Thủ cũng có thể gây ra rung chuyển không nhỏ bên trong Huyền Hoàng giới.
Như vậy, chữ ‘loạn’ thật sự.
Chữ ‘loạn’ có thể coi như tương đương với chữ ‘Cơ’ trên Tiên Khư.
Rốt cuộc lại có uy năng kinh khủng đến cỡ nào?
Tiên nhân thậm chí còn bị một chữ ‘Cơ’ trấn áp, không rõ sống chết.
Tiên lộ đoạn tuyệt.
Những Tu Tiên giới khác cũng biến mất không rõ.
Tất cả chuyện này không lẽ cũng có liên quan đến ‘loạn’?
Trong nháy mắt, Lý Phàm rơi vào suy nghĩ miên man.
Lần này thu hoạch được quá nhiều.
Thậm chí còn gây ra ảnh hưởng vượt quá giới hạn tầm mắt Lý Phàm.
Thật ra, đây không phải một chuyện có ích.