“Hi vọng thần thông này do Thiên Huyền Kính thôi diễn có thể có chút tác dụng.”
Đối với thực lực của những lão quái vật kia, hắn có nhận thức rõ ràng. Lý Phàm cũng không cảm thấy rằng chỉ dựa vào thần thông này là có thể hoàn toàn ngăn cản lại bọn họ. Có thể vào thời điểm bị ‘ô nhiễm’ giúp mình nhận thấy dị thường đầu tiên là đã cảm tạ trời đất rồi.”
Tuy xem xét đủ loại chuyện xảy ra sau khi đời trước tự mình hóa vật.
Bạch tiên sinh hình như tuyệt đối chính xác là người lương thiện, không có ý muốn cướp đoạt ‘Hoàn Chân’ của hắn. Càng so sánh, liên tiếp những việc làm kia lại càng lộ vẻ giống như trẻ trâu, chỉ làm cho người ta bật cười.
Nhưng…
Người nào lại dám cam đoan rằng có thể nào hắn đã tự biết không có cách nào để tìm được vị trí vật hóa thân của Lý Phàm, nên mới chủ động diễn trò cho Lý Phàm xem?
Vậy nên tuy trở lại một lần nữa, Lý Phàm vẫn phải làm như vậy.
Từ đầu đến cuối, Lý Phàm vẫn xếp an toàn của bản thân ngay vị trí thứ nhất. Hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai khác.
Nói đi cũng phải nói lại, lợi ích tỉ lệ thuận với hiểm nguy.
Tuy đời trước gặp nguy hiểm trùng trùng.
Nhưng hắn lại gặt hái được càng không ít.
Trước tiên cần xác nhận một chút, tuy Truyền Pháp thiên tôn mạnh, có thể ngang ngược áp chế cả Huyền Hoàng giới.
Nhưng hắn cũng không phải tồn tại biết được tất cả,
Khi Lý Phàm ở các nơi trong Huyền Hoàng giới, sau khi làm nổ phần lớn khôi lỗi chữ loạn, thừa dịp hỗn loạn vô cùng, Lý Phàm thánh thai điều khiển Dược Vương Chân Đỉnh, lặng lẽ lao ra khỏi Huyền Hoàng giới.
Nếu như đúng thật là Truyền Pháp thiên tôn nắm hết cả Huyền Hoàng giới trong lòng bàn tay. Vậy thì cho dù trên Dược Vương Chân Đỉnh bao trùm vật liệu che đậy một tầng cảm giác thần thức, Huyền Hoàng giới lại bị ảnh hưởng bởi chữ loạn…
Dược Vương Chân Đỉnh tuyệt đối cũng không có cách nào chạy trốn từ trong khống chế của hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại làm được điều này.
Đủ để nói rõ, Truyền Pháp thiên tôn vẫn nằm trong phạm vi khái niệm ‘tu sĩ’.
Chẳng qua hắn là tu sĩ cường đại đến tột cùng thôi.
Có thể dựa vào kinh nghiệm của mình, nhận ra để suy tính hành động kia.
Mà Chân Tiên.
Là hoàn toàn không thể phỏng đoán theo lẽ thường, vẫn nên cố gắng không trêu chọc tới thì tốt hơn.
“Sở dĩ Truyền Pháp lộ ra vẻ ngang hàng vô cùng là bởi vì hắn lấy pháp thành đạo. Về sau, tu sĩ chỉ cần tu hành tân pháo liền sẽ cống hiến vì hắn, tăng thêm một phần lực lượng.”
“Tích lũy mấy ngàn năm đã đủ để đẩy hắn tới một trình độ khó lường.”
“Muốn đánh bại Truyền Pháp thì cần đánh bại căn cơ kia trước tiên.”
“Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi phương pháp ‘dựa ta để trúc cơ’ hiện thế hắn không tiếc tự mình hiện thân cũng phải đem nó xóa đi.”
“Chẳng qua tân pháp tồn tại trăm năm, nếu như muốn phá vỡ thì có thể nói là khó càng thêm khó.”
“Dù là với thiên phú kinh khủng của Bạch tiên sinh cùng Thiên Đạo cũng chỉ thôi diễn đến bộ phận Trúc Cơ.”
“Trên Trúc Cơ, tất cả đều ở giai đoạn suy đoán lý luận. Ngay cả thiên tài tuyệt thế như Cố Tinh Hán dành cả đời cũng không thể tiến thêm một bước nữa…”
“Vậy ta sẽ không tốn công tốn sức.”
Đối với thiên phú của mình, Lý Phàm vẫn tự hiểu rõ.
“Nhất định phải nghiên cứu tân pháp mới, chẳng qua là có thể mượn tay người khác. Nhân tài Huyền Hoàng giới xuất hiện lớp lớp, tóm lại là có thể tìm được phương pháp đột phá.”
“Một đời không được thì hai đời, hai đời không được thì mười đời!”
“Có lẽ còn có thể mang phương pháp này đi kiện Ân Ân thượng nhân…”
“Hơi chú ý là có thể tiếp tục cân nhắc chọn người.”
Muốn siêu thoát từ trong Huyền Hoàng giới, cho dù hắn có lực lượng luân hồi liên tục từ ‘Hoàn Chân’, chỉ dựa vào hắn đơn đả độc đấu thì cũng không được.
Lần này hắn cần phải nhờ lực lượng giới chúng sinh.
Có quan hệ trực tiếp như, nếu trước đây hắn không lĩnh ngộ được chức năng ‘Hóa Thân’ từ trên người Thiên Dương.
Chỉ sợ hắn sớm đã bất hạnh vẫn lạc.
Lần lượt từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Lý Phàm ngầm lập kế hoạch trong lòng.
“Qua ba năm nữa mới có thể trở về Huyền Hoàng giới.”
“Trong khoảng thời gian này, cũng không thể lãng phí.”
Tâm niệm vừa động, thoáng chốc một chiếc đĩa ngọc giống như phàm vật đã xuất hiện trong tay Lý Phàm.
Đúng là “Giải Ly điệp cuối cùng” trước đây vì muốn giữ lại mà hắn tình nguyện bỏ qua tu vi Nguyên Anh trung kỳ.
Sau khi hợp nhất chín đĩa, Giải Ly điệp lại có thể che chắn Thiên Huyền Kính cảm giác được Mâm tròn tận cùng.
Tạo vật cuối cùng tạo thành từ việc dung hợp.
Khi nó ra đời đúng là cơ duyên xảo hợp. Muốn phục chế lại cũng rất khó khăn,
Mà tu vi Nguyên Anh…
Biết được Ngũ Hành đại động thiên có tồn tại thì một lần nữa tu luyện trở lại.
Đối với Lý Phàm, đó chỉ là chuyện dễ dàng.
“Không nghĩ tới Vạn Tiên Minh lại không nói dối.”
“Thiên Huyền tái sinh thể lại thật sự không có liên hệ ngầm với Thiên Huyền Kính.”
Trong mắt Lý Phàm có phần kì lạ.
Thời điểm đời thứ 115, đối mặt với “đột kích náo nhiệt” của Bạch tiên sinh. Hắn đã từng chuẩn bị thủ đoạn.
Hắn muốn ghi chép ‘Thiên Huyền Tòa Linh trận’ và ‘Nghịch Chuyển Sinh Tử trận’ vào trong Giải Ly điệp.
Để thu hút sự chú ý của Thiên Huyền Kính, cho đến Vạn Tiên Minh. Từ đó xua hổ đuổi sói, đánh lui Bạch tiên sinh.