Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 120 - Chương 120. Vạn Vật Đều Là Côn Trùng

Chương 120. Vạn vật đều là côn trùng Chương 120. Vạn vật đều là côn trùng

Lý Phàm nghiêm trang giải thích: “Các sư huynh ở tiền tuyến chém giết, khó tránh khỏi có trùng không có mắt đi quấy rầy bọn họ. Tuy thực lực ta thấp kém, không thể tự mình ra trận giết địch. Nhưng nếu học được thần thông trói trùng của ngươi, ta cũng có thể ở một bên lược trận, giúp các sư huynh thanh lý sạch sẽ những thứ trùng chướng mắt này.”

Trùng đạo nhân nghe vậy như bừng tỉnh đại ngộ: “Ta còn không nghĩ tới lưới trói trùng cũng có thể có loại tác dụng này. Sư huynh ngươi thật sự là thông minh!”

Lý Phàm chân thành nói: “Còn làm phiền sư đệ dạy ta.”

Trùng đạo nhân kích động đến mức đỏ mặt: “Được, sư huynh, ta giao phương pháp dệt lưới cho huynh.”

Nói rồi, phía sau Trùng đạo nhân ong ong vài tiếng, hiện ra bốn đôi cánh trong suốt.

Hắn đưa tay ra sau và xé một trong số chúng.

Cánh còn mang theo vết máu, Trùng đạo nhân đưa cho Lý Phàm.

Lý Phàm nhẹ nhàng chạm vào, cái cánh trong suốt kia hóa thành từng luồng quang hoa, bị hấp thu vào trong cơ thể.

Cùng lúc đó, trước mắt Lý Phàm, trong thiên địa giống như xuất hiện vô số đường thẳng ngang dọc giao nhau.

Mà chính mình dường như có thể tùy ý thao túng những đường thẳng nhỏ này vậy, sau đó chế thành một cái lưới lớn, có thể bắt được hết thảy sinh linh nào lọt vào tầm mắt.

“Chính là cái này, thần thông thiên phú: Trói Trùng.”

Ảo ảnh chiếc lưới lớn trước mắt dần dần biến mất, nhưng Lý Phàm biết mình đã đạt được thần thông cực kỳ cường đại này.

Chỉ cần tu vi của đối phương thấp hơn mình, một khi phát động thần thông Trói Trùng là có thể trong nháy mắt chế trụ đối phương.

Tu sĩ bị Trói Trùng trói lại, mặc cho ngươi có thần thông pháp thuật gì cũng không thể thi triển được bất cứ cái nào.

Chỉ có thể giống như sâu trong lưới, mặc cho người ta xâu xé.

Thoạt nhìn, thần thông Trói Trùng này chỉ có thể thi triển với tu sĩ tu vi thấp hơn mình, dường như vô cùng gà mờ.

Thật ra lại không phải như vậy.

Phải biết rằng, tu vi cũng không thể đại biểu cho chiến lực thực sự.

Các tu sĩ lang bạt bên ngoài, ai còn không có một hai đòn sát thủ?

Dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, cho dù là sở hữu tu vi cao hơn đối phương, cũng không dám nói có thể toàn thân nguyên vẹn trở ra.

Nhưng nếu có thần thông Trói Trùng thì không cần phải băn khoăn về vấn đề này nữa.

Chỉ cần có tu vi cao hơn đối phương là có thể đả kích hàng trí, trực tiếp bắt sống đối phương.

Thích hợp nhất là dùng để đối phó những người tuy cảnh giới không cao nhưng trên người dường như có không ít bí mật…

Bóng dáng Tư Không Nghi cùng Bách Lý Trần lóe lên rồi biến mất trong đầu Lý Phàm.

Có được thần thông, Lý Phàm không muốn lại tiếp tục trì hoãn thêm nữa.

“Trùng sư đệ, ta đã học được phương pháp kết lưới. Ta ra tiền tuyến tìm sư huynh bọn họ. Ngươi bảo trọng!”

Trùng đạo nhân có chút lưu luyến không rời: “Vậy sư huynh ngươi nhất định phải cẩn thận đấy. Nhất định phải an toàn trở về!”

Mà sau khi Lý Phàm khuất bóng, vẻ lo lắng kia cũng chậm rãi biến mất.

Không biết qua bao lâu, trong Luyện Yêu tháp tĩnh lặng, tiếng Trùng đạo nhân thì thào lần nữa vang lên.

“...Không có tài liệu luyện đan, vậy phải làm sao bây giờ…”

Ra khỏi Luyện Yêu tháp, Lý Phàm cảm nhận được vị trí của hai người Tư Không Nghi.

Bọn họ đã tiếp cận được khu vực trung tâm Vân Thủy Thiên Cung: Thái Nhất điện.

Trong đầu Lý Phàm nhất thời hiện ra thông tin liên quan đến Thái Nhất điện.

Tương truyền Thái Nhất điện chính là nơi Vân Thủy Thiên Cung dùng để tiếp đãi khách quý cùng với tổ chức nghị sự của tông môn.

Chưa nói tới có nguy hiểm gì, nhưng tình huống cụ thể lại tương đối đặc thù.

Lại nhìn Tư Không Nghi cùng với Bách Lý Trần, dường như bởi vì nguyên nhân nào đó mà ngừng lại, dùng một tốc độ rùa bò hướng về khu vực trung tâm mà đi.

Lý Phàm trong lòng chợt hiểu rõ.

Cười lạnh một tiếng, hắn tăng tốc chạy đến chỗ hai người kia.

Trước Thái Nhất điện, vô số thanh kiếm tàn tạ cắm trên mặt đất.

Thân kiếm đan xen lẫn nhau, dường như tạo thành một khu rừng toàn kiếm với kiếm, ngăn cản ở phía trước Thái Nhất điện.

Mà hai người Tư Không Nghi cùng Bách Lý Trần, giờ phút này đang giẫm lên chuôi kiếm, đi về hướng Thái Nhất điện.

Mỗi khi tiến thêm một bước, một luồng ảo ảnh tương ứng với tàn kiếm dưới chân, xuất hiện ở phía trên hai người.

Sau đó đâm qua xuyên tim.

Không có máu tươi bắn tung tóe, sau khi đâm qua ảo ảnh lập tức biến mất.

Không có thương tổn thực sự, nó chỉ mang lại đau đớn.

Loại đau đớn này làm cho cả người bọn họ không ngừng run rẩy, mồ hôi trên trán giống như hạt mưa, không ngừng nhỏ xuống.

Qua hồi lâu, mới bình tĩnh lại từ trong đau đớn khó có thể nói thành lời này.

Hai người hít sâu một hơi, tiếp tục giẫm lêm chuôi kiếm tiến về phía trước.

Lại là một ảo ảnh bóng kiếm đâm qua.

Đây chính là nguyên nhân vì sao tốc độ hai người tiến về phía trước lại chậm như thế.

Tuy rằng cực độ thống khổ, nhưng trong mắt hai người lại không có chút ý nghĩ muốn bỏ cuộc nào.

Thứ mà mình vất vả cầu xin đang ở ngay phía trước, muốn chạm vào dễ như trở bàn tay.

Làm sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy?

Hai người giữ vững niềm tin, cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Đúng lúc này, bọn họ cảm thấy phía sau có người đang tới gần.

Quay đầu nhìn lại, khiếp sợ trong lòng nhất thời khó có thể ức chế, nhịn không được kêu lên.

“Là hắn?! Làm sao có thể?”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, quanh quẩn trước Thái Nhất điện.

“Làm sao ngươi có thể còn sống đi ra từ cái địa phương quỷ quái kia được chứ?” Hai người trăm miệng một lời, vẻ mặt không thể tin nổi.

Trước rừng kiếm dày đặc, Lý Phàm bắt chéo hai tay nhìn Tư Không Nghi cùng với Bách Lý Trần thất sắc, cười lạnh không đáp.

Chỉ là một cước đạp lên chuôi kiếm, làm như muốn đuổi theo hai người.

Ảo ảnh đâm qua, đau đớn thấu tim truyền đến.

Lý Phàm thiếu chút nữa không khống chế được thân thể, suýt nữa ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment