Chỗ không thể quá nhỏ, có tồn tại linh khí dồi dào.
Lực lượng phản kháng của bản thổ còn không thể quá mạnh.
May mà có Vạn Tiên Minh gột rửa các giới ở kiếp trước.
Lý Phàm vừa lúc biết tiểu thế giới thỏa mãn được các loại yêu cầu trên.
Cửa vào của tiểu thế giới ở châu Thạch Lâm.
Đã từng phát hiện trong bãi đá của di tích Thiên Cơ tông.
Kiếp trước Lý Phàm đã từng đến đây, lại không hề nhận ra được sự tồn tại của thông đạo không gian.
Đủ để chứng minh tính bí mật của nó.
Trên thực tế, ở kiếp trước, tiểu thế giới này cũng ngay sau khi Thái Diễn tông đầu hàng, bọn họ mới chủ động xuất hiện và quy phục.
Nếu không, cho dù tu sĩ Vạn Tiên Minh có Thiên Huyền Bảo Giám giúp đỡ, cũng chưa chắc có thể dễ dàng tìm thấy tiểu thế giới này.
Hang đá dưới mặt đất, quanh đi quẩn lại.
Tuy có trí nhớ kiếp trước, Lý Phàm cũng phải tốn thời gian gần nửa ngày mới tìm được vị trí cụ thể.
Trong hang động đá vôi có trăm ngàn thạch nhũ, Lý Phàm phân biệt rất lâu, lúc này mới nhận ra vị trí của cửa vào.
“Hình như địa hình đặc biệt ở đây cũng có hiệu quả ẩn nấp nhất định với thông đạo không gian.”
“Rất hợp ý ta.”
Lý Phàm khẽ gật đầu, nhẹ nhàng chỉ, trong một trụ đá trong đó xuất hiện không gian hơi dao động.
Khôi lỗi Thiên Dương mang theo Lý Phàm bay vào trong đó.
“Linh Mộc giới.”
Lý Phàm và Thiên Dương sừng sững trên bầu trời, thần thức chậm rãi quét qua tiểu thế giới này.
Không khỏi cảm thán sự kỳ diệu của tạo hóa.
Đây là một tiểu thế giới không có tu sĩ và nhân loại tồn tại.
Chỉ có một loại Thụ Nhân được sinh ra từ Linh Mộc sinh sống ở đây.
Trên thực tế, căn cứ vào tư liệu mà Vạn Tiên Minh bỏ lệnh cấm sau 115 thế.
Mấy ngàn năm trước Linh Mộc giới vẫn là một tiểu thế giới vô cùng hoang vu, không có sinh linh.
Nhưng từ khi một gốc linh thụ mọc rễ đâm chồi ở đây thì tiểu thế giới cũng từ từ trở nên sức sống dồi dào.
Lý Phàm nhìn đại thụ cao đến ngàn trượng ở cách đó không xa và các Thụ Nhân định cư sinh hoạt ở trên đó, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc.
“Chỉ tiếc cây này đã trói chặt với tiểu thế giới này, không thể nào nhổ trồng. Nếu không, chỉ cần chặt thân cành của nó, trồng đến tiểu thế giới còn lại thì có thể giải quyết vấn đề thiếu linh khí một cách nhất lao vĩnh dật*.”
(*lao khổ một lần, xử lý sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi)
Dường như ác ý trần trụi, không che giấu chút nào của Lý Phàm đã dẫn đến sự chú ý của đại thụ.
Đại thụ ngàn trượng đột nhiên không gió mà bay đến.
Trong cành lắc lư, ngàn vạn Thụ Nhân đông nghẹt giống như châu chấu bay về phía Lý Phàm.
Lý Phàm hừ lạnh: “Thật sự là tự tìm đường chết!”
“Thiên Dương!”
Thiên Dương mặt mày ủ rũ nghe thấy tiếng gọi của sư huynh, không thể hiểu rõ ý của hắn, hơi thắc mắc một chút nhìn đối phương.
Mặt Lý Phàm giật giật.
Sau đó nhìn dáng vẻ tràn đầy vô tội của Thiên Dương, hắn đành phải chỉ về phía đại quân Thụ Nhân đang tấn công trước mặt.
Lúc này Thiên Dương mới phản ứng lại.
Phát ra tiếng gầm lên giận dữ, thân thể Thiên Dương lập tức giãn nở thành kích thước giống linh thụ.
Toàn thân tỏa ra ngọn lửa màu đen, chỉ cần Thụ Nhân to gan đến gần thì tất cả đều lập tức bị đốt thành tro bụi.
“Kiềm chế một chút, đừng làm mầm cây nhỏ của chúng ta bị thương!”
Lý Phàm vội vàng truyền âm.
Có thể nói là trận chiến này gần như không hề có chút lo lắng nào.
Đa số Thụ Nhân của Linh Mộc giới cũng chỉ tương đương với tu vi Luyện Khí.
Thụ Nhân Trúc Cơ thì triệu người không được một người.
Thụ Nhân Kim Đan đã là tồn tại cấp bậc trưởng lão trong tộc Thụ Nhân.
Người mạnh nhất trong Thụ Nhân cũng chính là tộc trưởng Thụ Nhân. Có thể tâm linh tương thông với bản thân linh thụ, gần như là tồn tại vô địch trong giới này, lại cũng chỉ là chiến lực Nguyên Anh.
Đối mặt với Thiên Dương là Hóa Thần hậu kỳ, bọn họ hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào.
Sau khi tổn thương gần một nửa Thụ Nhân, bọn họ chỉ có thể bị ép đầu hàng.
Tộc Trưởng Thụ Nhân có vẻ ngoài khá thanh tú, khác biệt rõ rệt với vẻ ngoài thô ráp của Thụ Nhân khác.
“Xin thượng tiên rộng lòng tha thứ!”
Nghe hơi đau khổ, lại còn là giọng nữ.
Lý Phàm lại hoàn toàn không bị lay động: “Khuất phục! Hoặc là chết!”
Tộc trưởng Thụ Nhân khom người lạy, nói: “Chúng ta nguyện đầu hàng.”
“Giao Linh Mộc chi tâm ra thì có thể bảo vệ tộc của ngươi bình an. Đừng để ta tự mình ra tay, nếu không, giới này sẽ lại hóa thành một vùng đất hoang vu.” Lý Phàm nói với giọng lạnh lùng.
Thân thể tộc trưởng Thụ Nhân khẽ giật mình.
Nàng không hiểu vì sao vị tu sĩ này rõ ràng là lần đầu tiên đến đây, cũng đã biết sự tồn tại của ‘Linh Mộc chi tâm’.
Nhưng mà việc đã đến nước này, nàng đã không có lựa chọn nào khác.
Mở miệng phun ra một viên ánh sáng màu xanh, chậm rãi bay đến trong tay Lý Phàm.
Lập tức luyện hóa, Lý Phàm đã mơ hồ cảm thấy, linh thụ trong thế giới này đã thành một phần trong thân thể mình.
Mà sinh tử của các Thụ Nhân ra đời từ trong linh thụ cũng nằm trong một suy nghĩ của hắn.
Toàn bộ Linh Mộc giới thuộc về Lý Phàm.
Chiến lực tấn công vượt tầng cấp hoàn toàn không phải các Thụ Nhân nhỏ bé có thể chống cự.