Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1211 - Chương 1211. Lý Phàm Đến Thay Mặt (2)

Chương 1211. Lý Phàm đến thay mặt (2) Chương 1211. Lý Phàm đến thay mặt (2)

Nhưng không có Thiên Huyền Kính cho dù tìm kiếm tin tức hay mua bán vật phẩm cũng vô cùng khó khăn.

Cho nên sau khi Lý Phàm suy tính đã nghĩ ra được một cách.

Có rất nhiều nguyên nhân để lựa chọn Quý Thiệu Ly.

Giá trị của con người này rất xa xỉ, có thể coi là triệu phú một vùng của biển Tùng Vân.

Giảm đi một phiền phức tích lũy từ ban đầu của Lý Phàm.

Hơn nữa đảo Hải Hiên này vốn là một trong những đảo trấn thủ biển Tùng Vân.

Nhưng mà sau này đặc sản xung quanh bị tiêu diệt sạch, không còn giá trị trấn thủ cho nên trở nên hoang phế.

Sau khi Quý Thiệu Ly mua hòn đảo này, tu sửa lại từ đầu. Bây giờ cơ sở hạ tầng trên đảo có đủ mọi thứ.

Truyền tống trận thông đến đảo Vạn Tiên, Thiên Huyền Tiểu Kính đều có đủ cả.

Sau khi chiếm cứ hòn đảo này đủ để tiết kiệm không ích sức lực.

“Trước đây lo lắng Thiên Huyền Kính giám sát hoàn cảnh xung quanh, để lộ bí mật của bản thân cho nên vẫn luôn thận trọng, dường như sẽ không mang theo bên người.”

“Như mà bây giờ ta có ‘Đĩa Chung Mạt Giải Ly’ hộ thể cũng không cần lo lắng về những thứ này.”

Sau khi Lý Phàm sử dụng Tử Tiêu Quan Hồn Thuật nắm giữ toàn bộ bí mật trong đầu Quý Thiệu Ly.

Rồi lại lấy máu của đối phương luyện ra một phân thân giống y hệt với hắn bằng ‘Kỳ Huyền Chân Linh Biến’.

Sau đó lại tạo ra một khối quan tài đá.

Niêm phong hắn lại giống như đối xử với Chu Thanh Ngang ở đời 115.

Lý Phàm còn có lòng tốt dùng Vân Thủy Huyễn Mộng Công khiến hắn mãi mãi chìm đắm vào trong mộng cảnh hưởng thụ niềm vui.

Ba ngày sau, một đám nữ tu mang theo một vài linh thạch chán nản rời đi.

Còn Quý Thiệu Ly đã bị Lý Phàm trấn áp vào sâu dưới biển Tùng Vân.

Đảo Hải Hiên lặng lẽ đổi chủ.

“Không có Giải Ly điệp phá trận che giấu Thiên Huyền Kính, không có Kỳ Huyền Chân Linh Biến đổi trắng thay đen.”

“Cho dù có thể tấn công hòn đảo cũng không thể dễ dàng chiếm lấy tài sản vốn thuộc về hắn như ta được.”

Phân thân Quý Thiệu Ly kiểm tra độ cống hiến có được ở thời điểm hiện tại.

Sáu triệu bảy trăm tám mươi ngàn.

Thế mà lại nhiều hơn so với trúng giải thưởng lớn năm đó không ít.

“Ừm, theo như ghi chú trong ghi chép giao dịch, Quý Thiệu Ly cũng là một nhân tài đời trước.”

“Hiểu rõ cách dùng tiền đẻ ra tiền không đến nỗi ngồi mát ăn bát vàng.”

“Mạnh hơn nhiều so với Hà đạo hữu.”

“Nhưng mà không thể đánh đồng với ta.”

Hai mắt phân thân Quý Thiệu Ly lóe lên, dựa vào kinh nghiệm mấy kiếp trước, liên tiếp ra tay trong nháy mắt tiêu tốn năm mươi vạn.

Đổi toàn bộ độ cống hiến thành những vật tư đang tăng giá nhanh chóng trong khoảng thời gian này.

“Ừm, xem ra châu Cửu Sơn rớt đài cuối cùng cũng gây ra một vài ảnh hưởng.”

“Xu thế giá cả của hàng hóa đã không còn như trước. Có món đột phá hơn trước, có món mất giá chưa từng thấy.”

Phân thân thao tác trên Thiên Huyền Tiểu Kính.

Nhưng một ánh sáng âm u lại ngăn cách Thiên Huyền Tiểu Kính.

Khiến nó không thể nào cảm nhận được mọi thứ ở thế giới bên ngoài.

Lại tốn thêm trăm vạn độ cống hiến, thẳng tay thu mua một vài vật phẩm thường dùng.

Sau khi cất chúng đi, Lý Phàm mới lặng lẽ rời khỏi đảo Hải Hiên.

Phân thân tọa trấn bất động lại liên lạc với Hà Chính Hạo.

Không sai, Quý Thiệu Ly này cũng quen với Hà Chính Hạo.

Dù sao thì Hà đạo hữu kết bạn khắp nơi, mọi người cũng cùng sống trong biển Tùng Vân, cho nên quen biết nhau cũng không có gì lạ.

Nhưng mà chỉ có duyên gặp nhau vài lần, giao tình không sâu sắc.

“Hà đạo hữu, dạo gần đây có khỏe không?”

“Có đồng ý đến đảo Hải Hiên tụ tập hay không?”

Không chỉ mời Hà Chính Hạo.

Hễ là những tu sĩ có giao tình trong trí nhớ phân thân đều mời tiệc.

“Trong lúc thúc đẩy Vạn Tiên Minh giao chiến với Ngũ Lão hội, cũng không được lơ là nghiên cứu ‘dựa ta để trúc cơ.”

“Dù sao đây mới là cơ sở có thể thúc đẩy truyền pháp thật sự.”

Sau khi ra khỏi đảo Hải Hiên, Lý Phàm chớp mắt đi đường vòng đến đảo Ân Ân.

Sau khi đến nơi, không hề manh động.

Mà chỉ tỉ mỉ quan sát.

Loáng thoáng có thể nghe thấy trên đảo truyền đến mấy tiếng kêu la mơ hồ của người phàm.

Rõ ràng hắn vẫn đang nghiên cứu điều bí ẩn của Tiên Phàm Chướng.

Con chó với đôi mắt chạy trên bụng kia đang ngậm một khúc xương trắng trong miệng, ba chân bốn cẳng chạy điên cuồng trên đảo.

Dường như vô cùng vui mừng.

“Ân thượng nhân định neo ba năm mới thành công dựa ta để trúc cơ.”

“Vừa mới trôi qua không lâu.”

Lý Phàm suy nghĩ, không dám qua loa, truyền âm nói: “Ân đạo hữu có ở đây không?”

Cảnh tượng đấu pháp cùng với Ân thượng nhân ở kiếp trước vẫn còn rõ mồn một trước mặt.

Cho dù tu vi Nguyên Anh với vô số bí pháp thần thông như hắn cũng chịu thua Ân thượng nhân.

Cuối cùng vẫn phải dùng Loạn Tự Quyết mới có thể giết chết hắn.

Kiếp này vì để không quấy nhiễu truyền pháp, Lý Phàm sẽ không dễ dàng thi triển Loạn Tự Quyết.

Huống hồ còn hy vọng đối phương thay mình thôi diễn pháp ‘dựa ta để trúc cơ’...

Có thể khuyên nhủ bằng lời là tốt nhất.

“Có. Đạo hữu mời vào!”

Cửa đá trên đảo bỗng mở ra, Lý Phàm bay xuống.

Chú chó nhân viên bỗng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.

Tiếng gầm gừ phát ra như uy hiếp, trong mắt tràn ngập cảnh giác.

Cái miệng vừa cất tiếng sủa, khúc xương trắng kia cũng rơi lạch cạch xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment