Ánh mắt Lý Phàm khẽ cử động thu nó vào trong tay.
Khúc xương này là của một tu sĩ họ Tô bị nhiễm Tiên Phàm Chướng đầu tiên.
Ở đời 115 Lý Phàm đã ném nó đi, còn thu hút sự chú ý của vô số quái vật khổng lồ được tạo thành từ thi thể trong sương trắng nên tránh được một kiếp nạn.
Chú chó nhân viên thấy đồ vật yêu thích của mình bị cướp đi, trong ánh mắt bỗng trở nên hung ác.
Nhưng mà Lý Phàm chỉ liếc nó một cái.
Nó lại giống như bị khiếp sợ khủng khiếp, trong nháy mắt đã thu lại.
Cái đuôi cụp xuống chán nản nhảy vào trong tòa nhà trên đảo.
Lý Phàm khẽ mỉm cười đi vào theo nó.
Lý Phàm không hề xa lạ nơi này, rất nhanh hắn đã tìm thấy Ân thượng nhân.
Giống với lúc gặp hắn ở mấy kiếp trước, hắn hơi bàng hoàng nhìn chằm chằm vào những người phàm đang bị giày vò bởi thí nghiệm trong lồng giam trong suốt.
Không biết miệng đang lẩm bẩm cái gì đó.
Lý Phàm ném khúc xương trắng trong tay qua đó, Ân thượng nhân vô thức bắt lấy.
“Đây là...” Hắn hơi ngẩn người, sau đó gắt gao siết chặt trong tay.
“Ban nãy ở ngoài cửa thấy chó con ngậm thứ này trong miệng. Mơ hồ cảm nhận được khúc xương này không bình thường, có lẽ tên nhóc này nghịch ngợm lén đem nó ra ngoài chơi.” Lý Phàm mỉm cười giải thích.
Ân thượng nhân lập tức hiểu ra đá mạnh vào chú chó nhân viên một cái.
Cất khúc xương trắng đi.
Nét mặt của hắn dịu đi không ít, nhìn Lý Phàm hỏi: “Không biết đạo hữu đến đây có chuyện gì?”
Lý Phàm đánh giá xung quanh: “Nơi này không phải là nơi để nói chuyện...”
Ân thượng nhân bỗng bật cười.
Nhưng mà hắn cũng không rối rắm, dẫn Lý Phàm đến một mật thất bí mật.
Đi qua hành lang cất giữ vật phẩm của Ân thượng nhân, hắn cũng giới thiệu với Lý Phàm.
Điều khiến hắn bất ngờ chính là dường như Lý Phàm đã xem qua những món đồ này.
Chốc chốc lại tiếp lời vài câu.
Điều này khiến một người không tìm thấy tri âm như Ân thượng nhân cảm thấy vô cùng vui mừng.
Thái độ đối với Lý Phàm cũng càng thêm nhã nhặn.
Lại đá chú chó nhân viên bảo nó dâng lên hai ly trà linh khí khuẩn quần đen kịch nóng hổi.
Không đợi Ân thượng nhân lên tiếng, Lý Phàm đã thẳng thừng bưng lấy nó uống cạn.
Nét mặt không thay đổi.
“Trà ngon!” Thậm chí hắn còn có hơi cảm thấy chưa đủ.
Khiến Ân thượng nhân cảm thấy khá bất ngờ.
“Mật thất này vô cùng bí ẩn. Đạo hữu muốn nói gì cứ nói thoải mái.” Hắn cũng nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
“Ân đạo hữu có biết ‘dựa ta để trúc cơ’ không?”
Ngay sau đó, câu hỏi của Lý Phàm khiến hắn sửng sốt tại chỗ.
“Khụ khụ...” Ân thượng nhân sặc mấy cái rồi đặt ly trà xuống, nét mặt hơi kỳ lạ nhìn Lý Phàm.
“Đạo hữu đến đây vì ‘dựa ta để trúc cơ’?”
Quả thật hắn đã từng kể với một vài người khác về chuyện này, nhưng đa số đều cảm thấy đó là lời nói vớ vẩn.
Mỉm cười cho qua.
Người trịnh trọng đến nhà thăm hỏi như Lý Phàm thế này chỉ có một.
Ân thượng nhân đồng cảm, không kìm được lòng khuyên nhủ: “Nhưng mà ta thấy người đã đạt cảnh giới Kim Đan, pháp ‘dựa ta để trúc cơ’ vẫn chưa hoàn thiện...”
Ai ngờ Lý Phàm giơ tay cắt ngang lời nói của hắn.
Câu nói tiếp theo, long trời lở đất.
“Lúc đầu nghe ta nghe đến pháp dựa ta để trúc cơ của đạo hữu, vô cùng chấn động. Nhưng mà sau khi suy nghĩ kỹ càng lại cảm thấy có rất nhiều thiếu sót.”
“Thế nên ta hết lòng hết sức, tốn rất nhiều công sức cuối cùng bổ sung nó đầy đủ.”
“Trong lúc vui mừng đặc biệt đến đây chia sẻ với đạo hữu.”
“Vẫn mong Ân đạo hữu góp ý những chỗ chưa hoàn thiện giúp ta.”
Lý Phàm thản nhiên nói.
Ân thượng nhân nghe vậy lại đứng bật dậy.
Hắn nhìn Lý Phàm trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Thậm chí còn bật cười: “Ngươi bổ sung đầy đủ ‘pháp dựa ta để trúc cơ’ rồi? Đạo hữu đừng lấy ta ra làm trò đùa chứ...”
Nhưng mà nụ cười trên gương mặt hắn dần dần biến mất cùng với từng câu từng chữ khẩu quyết Lý Phàm đọc ra.
Thay vào đó là sự kinh ngạc.
Sau đó cứng đờ.
Tiếp theo đó là kinh hãi.
Đến cuối cùng, sau khi Lý Phàm đọc hết toàn bộ bản pháp dựa ta để trúc cơ.
Cơ thể của Ân thượng nhân đã run lên không kiểm soát.
“Sao có thể như vậy được...”
“Sao có thể được chứ...”
Trong mắt hắn ngập tràn mờ mịt dường như đang kiểm chứng tính khả thi của pháp dựa ta để trúc cơ này.
Nhưng cho dù hắn tính như thế nào cũng chỉ nhận lại được một kết quả.
Hoàn toàn kín kẽ, hoàn hảo không tỳ vết.
Đôi chân Ân thượng nhân mềm nhũn lảo đảo ngã xuống đất.
Cánh tay chỉ Lý Phàm không khỏi run rẩy.
Cả nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Nét mặt Lý Phàm tỏ ra hoảng hốt, giả vờ hỏi: “Ân đạo hữu, ngươi bị làm sao thế?”
“Có phải ‘dựa ta để trúc cơ’ mà ta thôi diễn có sai lầm gì phải không?”
Nhìn thấy nét mặt khó hiểu của Lý Phàm, Ân thượng nhân há miệng muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn đành chán nản từ bỏ.
Ngỡ ngàng một lúc lâu hắn mới đứng dậy.
Hắn đi vòng qua Lý Phàm đến trước một lỗ trống trên bức tường trong mật thất, dùng tay làm bút.
Một mạch ghi chép lưu loát ‘dựa ta để trúc cơ’ lại.
Sau khi viết xong hắn đứng tại đó, nét mặt say mê.
Cảm xúc trên khuôn mặt thay đổi liên tục, có khâm phục, có cảm khái và cả tiếc nuối.
Lý Phàm cũng không quấy rầy, hắn cũng đứng trước tuyệt thế trúc cơ pháp này lặng lẽ thưởng thức.