“Chiêu này hơi quen. Võ?” Lý Phàm không khỏi nheo mắt lại.
Không để hắn tiếp tục suy nghĩ, trên chiến trường lại xảy ra thay đổi bất ngờ.
Ngũ Lão hội hành động hơi khó khăn lại lập tức lựa chọn rút lui tập thể.
Không chút dây dưa giống như đã có phương án dự phòng từ lâu.
Hơn nữa ngoài các tu sĩ Hợp Đạo cầm quạt gỗ trong tay, còn có một nam tử khác ngồi trên xe lăn bằng gỗ không nhanh không chậm mở ra một quyển trận đồ.
Trong nháy mắt đã bố trí các trận pháp trên chiến trường để trì hoãn và ngăn chặn sự truy đuổi của Vạn Tiên Minh.
Ngũ Lão hội được huấn luyện bài bản, chỉ trong chốc lát đã rút lui như thủy triều.
Chỉ còn để lại cảnh hoang tàn khắp nơi chứng minh cho cuộc chiến cách đây không lâu.
“Thay vì nói là chiến tranh toàn diện thì nó càng giống với một cuộc thăm dò hơn. Nếu như chiến thắng trong một trận thì tốt.”
“Nếu không chỉ cần chạm vào là rời đi ngay.” Lý Phàm có hơi đăm chiêu nhìn các tu sĩ Vạn Tiên Minh khắp nơi ở châu Thạch Lâm sống sót sau kiếp nạn, vẻ mặt hốt hoảng chưa bình tĩnh lại.
Còn các tu sĩ hắc y đến tiếp viện khi nãy cũng không hề có ý định truy đuổi Ngũ Lão hội đang rút lui một cách nề nếp.
Đứng sừng sững giữa không trung một lúc lâu, phòng ngừa đối thủ quay lại tấn công.
Đến khi phòng tuyến ở phía trước được bố trí lại hoàn thiện bọn họ mới biến thành hắc quang bay đi.
Tuy các tu sĩ hắc y xuất hiện kịp thời đã ngăn chặn cuộc chiến sụp đổ hoàn toàn, nhưng thất bại nhanh chóng trước đấy vẫn khiến toàn bộ Vạn Tiên Minh cảm thấy vô cùng tức giận.
Đầu tiên là đại trận phòng hộ ở các nơi, nhanh chóng đổi ‘Thiên Nguyên Hóa Sinh trận’ thành ‘Vạn Lý Sơn Hà trận’ tập trung phòng ngự.
Sau đó Sách Trận đường của Vạn Tiên Minh đích thân mở cuộc điều tra từ trên xuống dưới.
Chắc chắn một điều, lần này Ngũ Lão hội có thể dễ dàng công phá được phòng tuyến của Vạn Tiên Minh, không thể thoát khỏi liên quan đến việc để lộ bí mật của đại trận phòng hộ.
Trận pháp sư bình thường chỉ có thể biết được một phần của đại trận.
Có thể biết rõ từng lỗ hổng của đại trận như vậy...
Chắc chắn là cấp cao Sách Trận đường Tiên Minh!
Nếu không diệt trừ người này sau này cho dù pháp trận phòng hộ thay đổi ảo diệu như thế nào, trong mắt của kẻ địch chẳng khác gì đồ vật trong suốt!
Tính nghiêm trọng của việc này nghĩ thôi cũng đã biết.
Không chỉ tổng bộ Vạn Tiên Minh, Sách Trận đường ở các châu cũng nhìn thấy những trận pháp sư bị mang đi điều tra.
Tuy Ngũ Lão hội tạm thời rút lui nhưng Vạn Tiên Minh vẫn lâm vào hỗn loạn dữ dội.
Biển Tùng Vân, trên đảo Hải Hiên.
Quý Thiệu Ly đang tiếp đón các tu sĩ của biển Tùng Vân đến tham dự yến tiệc.
Đa số bọn họ đều là trấn thủ hòn đảo, còn có người nhậm chức trên đảo Vạn Tiên.
Không nói đến hằng ngày trăm công nghìn việc, hiện tại trong lúc tình hình căng thẳng cũng vô cùng bận rộn.
Có thể dành thời gian đến tham gia buổi tiệc hôm này đã rất nể mặt Quý Thiệu Ly rồi.
“Chỉ đáng tiếc vài đạo hữu của Sách Trận đường hôm nay không thể tham dự.” Phân thân Quý Thiệu Ly tỏ ra tiếc nuối.
“Ha ha, bọn họ đang phải sứt đầu mẻ trán đối phó với cuộc thẩm tra kìa. Thật sự không có thời gian.” Ngay lập tức có tu sĩ cảm thán giải thích.
“Thật sự không ngờ ngay cả tuyệt mật như ‘đại trận phòng hộ’ cũng bán đi được. Nghĩ thôi cũng biết, cấp trên của Sách Trận đường đã thối nát đến mức nào rồi.”
“Nghe nói để dẹp yên chuyện này, trận pháp sư Lục Khê Thiền thủ tịch Sách Trận đường đã chủ động xin từ chức. Chậc chậc...”
“Theo ta thấy chẳng phải chỉ Sách Trận đường, cả cấp cao Vạn Tiên Minh...”
“Í, Trương đạo hữu cẩn thận lời nói...”
Mọi người ở đó đều nhậm chức trong thể chế Vạn Tiên Minh. Quý Thiệu Ly mở đầu câu chuyện khiến mọi người thảo luận sôi nổi.
Thấy càng nói càng xa, chủ đề càng cấm kỵ, nhạy cảm.
Mọi người mới ăn ý dừng lại.
“Nói mới nhớ Quý đạo hữu đổi tính rồi sao? Trước đây ở trên đảo đều có các nữ tu xinh đẹp ở hai bên bầu bạn, hôm nay sao lại không thấy ai nữa?”
“Ha ha, mấy ngày trước Quý đạo hữu đã thả một nhóm. Ta còn tưởng hắn đang tìm niềm vui mới, không ngờ rằng thời gian dài như vậy mà vẫn chưa ra tay. Quả thật vô cùng kỳ lạ.”
Đối mặt với ánh mắt tò mò và thăm dò của mọi người xung quanh, Quý Thiệu Ly thở dài: “Không có gì, chơi chán mà thôi.”
“Sống sa đọa một thời gian cuối cùng cũng cảm thấy trống rỗng.”
“Đặc biệt thời gian trước chiến tranh vô cớ bùng nổ, một người bạn ở châu Thạch Lâm của ta đột ngột ngã xuống càng khiến ta tỉnh ngộ.”
“So với ăn chơi hưởng lạc, cảnh giới tu vi của mình càng quan trọng hơn.”
“Bây giờ thế cuộc thay đổi từng ngày, không ai biết được nên phát triển theo hướng nào. Cảnh giới cao một chút, cơ hội sống sót trong tương lai cũng sẽ cao hơn một chút!”
Lời nói của Quý Thiệu Ly khiến không ít người tán thành.
“Tuy biển Tùng Vân của chúng ta ở biên giới nhưng cũng coi như tiếp giáp với lãnh thổ của Ngũ Lão hội. Nói không chừng một ngày nào đó đối phương đánh tới, không thể không chuẩn bị được!”
Nhưng cũng khiến không ít người tỏ ra lo lắng: “Phía chúng ta đa số là tu vi Trúc Cơ, Kim Đan, nếu như thật sự bùng phát đại chiến e rằng sẽ như lục bình trôi sông...”