Quý Thiệu Ly cảm thán đúng lúc: “Sống chết không do mình!”
Một câu nói sống chết không do mình đã chạm đến các tu sĩ ở đó.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Quý Thiệu Ly đổi chủ đề: “Đây cũng là nguyên nhân lần này ta mời các vị đến đây.”
“Mọi người cũng biết ta từng đạt được giải nhất ‘Định Ngư’, vô cùng giàu có.”
Ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Quả thật nếu không phải hắn mang trên người gia tài kếch xù, những người bọn họ sao có thể khách sáo với Quý Thiệu Ly như vậy chứ?
Còn không phải hy vọng vào thời điểm mấu chốt mượn một chút độ cống hiến của đối phương để xoay sở hay sao.
“Mà con người ta lại khá hiểu đạo lý đầu tư, mấy năm nay tuy ăn chơi sa đọa tiêu không ít tiền nhưng chung quy lại gia tài cũng tăng gấp đôi.”
Nét mặt Quý Thiệu Ly đầy đắc ý nói.
“?”
Quý Thiệu Ly vừa nói xong mọi người lập tức khiếp sợ.
Phải biết rằng giải nhất Định Ngư năm trăm vạn độ cống hiến đã là thứ mà đa số tu sĩ tích lũy cả đời cũng không đuổi kịp.
Mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy gia tài đã tăng lên mấy lần?
Hà Chính Hạo tại đó ngạc nhiên đứng bật dậy: “Quý huynh, ngươi không nói đùa chứ?”
Nét mặt Quý Thiệu Ly bỗng thay đổi, nghiêm túc nói: “Quý mỗ chẳng phải người ăn không nói có!”
Hà Chính Hạo cũng tự cảm thấy không hợp lý, chắp tay xin lỗi: “Là tiểu đệ mạo phạm rồi.”
Thấy Quý Thiệu Ly chính miệng thừa nhận một lần nữa, ánh mắt nhìn đối phương của các tu sĩ ở đó mơ hồ trở nên nóng rực.
Ít nhất ngàn vạn độ cống hiến, đừng nói biển Tùng Vân.
Cho dù là châu vực nòng cốt trung ương Vạn Tiên Minh cũng được xem là tầng lớp giàu có.
“Quý huynh đừng úp úp mở mở nữa! Hôm này gọi bọn ta đến đây rốt cuộc có chuyện gì?”
“Đúng vậy, cũng không phải đặc biệt khoe của với bọn ta đúng không?”
Mọi người xôn xao bàn tán.
Quý Thiệu Ly phất tay để mọi người bình tĩnh lại.
Thấy toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người hắn, chờ đợi Quý Thiệu Ly lên tiếng.
“Đại chiến sắp nổi dậy, thế cục còn chưa rõ, phải sớm có kế hoạch.”
“Sức lực của một người chắc chắn không đủ trước tình thế hỗn loạn. Vì thế chúng ta phải đoàn kết hành động.” Quý Thiệu Ly nói chắc như đinh đóng cột.
Tu sĩ ở đó ngơ ngác nhìn nhau không biết ‘đoàn kết’ là ý gì.
“Giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết không chia rẽ. Cùng chia sẻ tin tức, cùng san sẻ khó khăn!” Quý Thiệu Ly nhìn xung quanh, nói năng khí phách.
Nhưng mà những người ở đó đều không phải những thanh niên trẻ người non dạ bị mê hoặc đầu óc bằng mấy câu nói đơn giản như vậy.
Nét mặt tỏ ra nghi ngờ, chờ Quý Thiệu Ly nói tiếp.
“Là một tập thể đương nhiên tu vi của thành viên trong tập thể càng cao càng có lợi cho tập thể. Ta biết có vài người ở đây bởi vì kinh tế khó khăn nên không thể mua được công pháp thích hợp. Cho nên cảnh giới vẫn trì trệ không thăng tiến.”
“Mà vừa hay ta có đủ độ cống hiến dư dả.”
Nói tới đây người thông minh đều đã đoán được câu nói tiếp theo mà Quý Thiệu Ly muốn nói. Nhưng mà vẫn có chút khó tin, nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Cho nên, hễ huynh đệ nào đồng ý gia nhập vào ‘Hội hỗ trợ’ của bọn ta, ta có thể cho người đó mượn độ cống hiến cần để đổi công pháp trước.”
“Không lấy lãi, chỉ cần sau này trả lại từ từ là được. Thậm chí còn có thể thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ do ‘Hội hỗ trợ’ đặt ra để triệt tiêu hoặc giảm bớt một phần số nợ.”
Tuy không phải cho không nhưng tiền vay không có thế chấp và lãi cũng khiến các tu sĩ ở đó động lòng không thôi.
“Bởi vì hiện tại tài sản của ta có hạn cần phải cân nhắc đến các huynh đệ ở đây. Cho nên giới hạn độ cống hiến tạm thời mỗi người có thể mượn là mười vạn!”
“Đương nhiên, hoàn thành nhiệm vụ trong ‘Hội hỗ trợ’ càng nhiều sau này giới hạn cho vay sẽ càng cao. Thậm chí còn có những ưu đãi khác...”
Quý Thiệu Ly nói dõng dạc, trình bày về các cơ chế vận hành của ‘Hội hỗ trợ’.
“Gia nhập vào ‘Hội hỗ trợ’ không yêu cầu ép buộc ký vào bất cứ khế ước nào. Nếu không muốn tiếp tục chỉ cần trả hết nợ trong hội sẽ được rút ra bất cứ lúc nào.”
“Vay độ cống hiến cũng không cần làm bất cứ thỏa thuận nào.”
“Nhưng mà người nào có ý đồ phá vỡ quy tắc, sẽ bị các huynh đệ trong Hội hỗ trợ cùng trừng phạt!”
Nét mặt Quý Thiệu Ly nghiêm nghị, toát lên sát khí.
Khiến không ít tu sĩ ở đó thầm sợ hãi.
“Ta biết Quý huynh không phải nhân vật tầm thường. Thế mà lại có thể đề ra suy nghĩ to gan như thế...”
“Hội hỗ trợ này ta tham gia!”
Người đầu tiên hưởng ứng là Bùi Đà, trấn thủ đảo Hải Thông, cảnh giới Kim Đan viên mãn.
Trong luân hồi trước đây, Lý Phàm còn từng có duyên gặp mặt một lần.
Người này Kim Đan viên mãn đã hơn mười năm nhưng vẫn chưa tích góp đủ độ cống hiến để đổi công pháp Nguyên Anh. Càng đừng nói đến tìm được động thiên thích hợp để thôn phệ.
Lãng phí thời gian một cách vô ích, trong lòng hắn làm sao không nóng vội được chứ?
Lần này gặp được cơ hội trời ban đương nhiên hắn sẽ không giả vờ suy nghĩ mà đồng ý ngay lập tức.
Cho dù gia nhập vào ‘Hội hỗ trợ’ có ràng buộc, quy định như thế nào hắn cũng chịu!
Có thể bước vào Nguyên Anh cảnh sớm một này, quãng đời còn lại sẽ khác biệt rất lớn!