Chương 1233: Đảo ngược càn khôn lý
Chương 1233: Đảo ngược càn khôn lýChương 1233: Đảo ngược càn khôn lý
Lâm Linh gật đầu, quang mang màu lục bao phủ, chui xuống dưới lòng đất.
Theo lý mà nói, lòng đất tối tăm không ánh sáng, khó phân biệt đông tây nam bắc.
Rất dễ dàng thoát khỏi truy bắt.
Nhưng cố tình trong nhóm Lý Phàm lại có Lâm Linh có thể bám víu quan hệ với cổ thụ Địa Mạch!
Không gian dưới lòng đất tuy rộng nhưng lại đều là địa bàn của cổ thụ Địa Mạch.
Nhất cử nhất động đều khó thoát pháp nhãn!
Được chỉ dẫn, đám người Lý Phàm rất nhanh đã tìm được dấu vết đi lại của đối phương.
Nhưng đồng thời Lý Phàm cũng phát hiện, bọn họ chỉ đi dưới lòng đất một khoảng ngăn là lại vội vàng trở về mặt đất.
"Là lại phát hiện chúng ta đuổi tới à"
"Đúng là khó chơi."
Nghĩ như vậy, hắn lại lần nữa trở về mặt đất.
Lần này cảm ứng Lâm Linh nhận được là hai phụ tử Âu Đạo Tử phi độn vào trong không trung.
Chỉ tiếc là thuật phi độn chắc chắn sẽ để lại dao động linh khí.
Rất nhanh Lâm Linh đã tìm được phương hướng bọn họ đào vong.
Mang theo Lý Phàm, đuổi theo sít Sao. Bất kể đám người Âu Đạo Tử thay đổi hướng đi thế nào, cố ý bày nghi trận ra sao cũng khó trốn được truy tung của Lâm Linh.
Cuối cùng đám người Âu Đạo Tử dường như đã từ bỏ giấy giụa, không chạy trốn nữa.
Đứng yên trong tầng mây phía trước chờ đợi.
"Tiểu gia hỏa Lâm Linh này đúng là dùng tốt." Cuối cùng cũng đuổi kịp, nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ phía trước, trong lòng Lý Phàm không khỏi thâm cảm thán.
"Không biết tiền bối vất cả truy tìm là vì chuyện gì?" Âu Đạo Tử đối mặt với ba người Lý Phàm vây quanh mình, không hèn không kháng ôm quyền hỏi.
"Vốn chỉ là kiến trúc trong nhà đã động thổ khởi công, muốn mời ngươi giúp đỡ. Không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài dự liệu." Lý Phàm híp mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người hai người.
Nhi tử của Âu Đạo Tử chỉ mới tám chín tuổi. Dung mạo không coi như tuấn lãng nhưng đối mặt với Lý Phàm mơ hồ phóng thích sát khí lại không hề sợ hãi. Tự có một phen khí độ.
Nhất là ánh mắt hắn hung hăng nhìn chằm chằm Lý Phàm. Hệt như có huyết hải thâm thù gì đó.
Rõ ràng hai người trước đây chưa từng gặp nhau, nhưng lại có thái độ như thế...
Dường như càng nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng Lý Phàm.
Âu Đạo Tử cũng phát hiện sự khác thường của nhi tử mình, biến sắc. Che chở nhi tử sau lưng: "Ta không hiểu lời ngươi có ý gì!" Lý Phàm hừ lạnh: "Núi Phục Hưng sập lại xuất hiện là bút tích của nhi tử ngươi nhỉ?"
"Năng lực của hắn rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ là thuật đảo ngược thời gian trong truyền thuyết?"
Tuy Lý Phàm bề ngoài chỉ là tu sĩ Kim Đan, nhưng Lâm Linh, Thiên Dương một người Hợp Đạo, một người Hóa Thần đều lấy hắn cầm đầu.
Âu Đạo Tử không cách nào đoán được tu vi thật sự của Lý Phàm, chỉ bèn nói: "Tiền bối đừng nói đùa. Thế gian sao lại có chuyện thời gian ngược dòng..."
"Về phần thần thông của con ta..."
Âu Đạo Tử nói, vừa đè thấp âm thanh vừa lại cố ý đột nhiên không nói.
Dường như đang đợi gì đó!
Trong lòng Lý Phàm tức khắc gióng lên hồi chuông cảnh báo: "Trói trùng!"
Mục tiêu không phải Âu Đạo Tử mà là nhi tử của hắn!
Đứa trẻ kia trong nháy mắt mất kiểm soát, nhưng trong mắt hẳn: lại không có bất cứ hoảng loạn nào.
Giống như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn.
Ngược lại nhìn về phía Lý Phàm, có vẻ hơi trào phúng.
Cùng lúc đó, thân thể Thiên Dương thoáng chốc bành trướng, tạo thành một quả cầu đỏ đen đan xen vây Lý Phàm ở trung tâm.
"Âm!"
Không biết đụng vào thứ gì, tiếng nổ vang rất lớn bỗng chốc vang lên.
Lý Phàm tức khắc đầu váng mắt hoa, mà thân thể khôi lỗi Thiên Dương thì xuất hiện từng vết nứt.
May có Lâm Linh kịp thời xuất thủ cứu giúp mới thoát được kết cục tứ phân ngũ liệt.
"Thứ quỷ gì vậy!"
Lý Phàm thâm mắng, nhìn vào giao diện Hoàn Chân, tiến độ nạp năng lượng hộ thể không giảm xuống.
Trong lòng nháy mắt ổn định.
Hóa Đạo Thạch trong đầu loé lên lam quang, phát chậm hình ảnh ghi lại vô số lần.
Lúc này mới nhìn rõ kẻ cầm đầu dẫn đến biến cố vừa rồi xảy ra.
Mọi chuyện đều chỉ diễn ra trong thoáng chốc.
Kẻ tập kích nhanh đến mức làm cho Lâm Linh và Thiên Dương đều không kịp phản ứng bất ngờ là một mũi tên. Phụ tử Âu Đạo Tử dường như đã sớm dự liệu được quỹ đạo bay của nó.
Cố ý dừng lại ở phía trước.
Hấp dẫn đám người Lý Phàm đến trên vị trí quỹ đạo.
Cùng lúc kéo dài thời gian đợi đến nháy mặt mũi tên đụng vào Lý Phàm.
Từ trên người nhi tử của Âu Đạo Tử phát ra một trận quang quang màu vàng.
Giống như bỏ qua tốc độ của mũi tên, vô cùng chính xác toả định hắn.
Sau đó, mũi tên này trong chớp mắt rõ ràng không thay đổi phương hướng tiến lên.
Lại quỷ dị bay vút về hướng vị trí lúc đến!
Quang mang màu vàng cuốn lấy phụ tử Âu Đạo Tử, mượn khó mà tưởng tượng tốc độ của mũi tên, trong nháy mắt chạy ra vòng vây của đám người Lý Phàm!
"Chủ nhân, bọn họ biến mất rồi. Đã chạy ra quá xa, không cảm ứng được khí tức của bọn họ nữa." Lâm Linh có phần tự trách nói.
Thiên Dương cũng lắc đầu, có chút áy náy.
Lý Phàm thì xua tay, không hề để bụng.
Lại lần nữa dư vị chuyện xảy ra vừa rồi, Lý Phàm mơ hồ đã biết thần thông của đối phương rốt cuộc là gì.
Không phải là thời gian ngược dòng như trong tưởng tượng...