Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1232 - Chương 1232: Núi Đổ Lại Mọc Lên

Chương 1232: Núi đổ lại mọc lên Chương 1232: Núi đổ lại mọc lênChương 1232: Núi đổ lại mọc lên

Lúc các tu sĩ chưa tỉnh hồn, một chuyện làm cho bọn họ nghẹn họng trân trối đã xảy ra.

Dưới ánh nhìn chăm chăm của vô số tu sĩ, núi Bão Nguyên vốn đã hãm sâu xuống lòng đất, hóa thành một vùng vực sâu vạn trượng vậy mà lần nữa xuất hiện dưới sự bao phủ của một trận quang mang màu vàng!

Tình hình lúc đó giống như đồ sứ bị đập nát lần nữa phục hồi như cũ; lại giống như nước trà bị đổ vào dòng sông một lần nữa trở lại trong ly.

Giống như thời gian quay lại, núi Bão Nguyên vốn quả thực đã biến thành phế tích một lần nữa biến về!

Chuyện lạ như vậy nhất định sẽ gây nên náo động rất lớn. Nhưng bởi vì quá mức huyền bí, thế nên không phải tu sĩ chính mắt nhìn thấy căn bản sẽ không tin tưởng.

Nhưng núi đã xuất hiện lại, ảnh hưởng nó sụp đổ mang tới lại không biến mất.

Những tu sĩ chết thảm trong núi lở và địa mạch phun trào do dãy núi sụp đổ †ạo thành quả thực không giả được.

Cho nên sau khi trải qua điều tra luận chứng rộng khắp, cho dù không tin, phần lớn tu sĩ lại cũng đã chấp nhận sự thật này.

Bọn họ càng tò mò chuyện lạ cỡ này rốt cuộc xảy ra thế nào.

Vạn Tiên Minh cũng như thế.

Trước sau tổng cộng phái ra mấy điều tra đội, gần như lật tung toàn bộ núi Bão Nguyên. Nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân.

Theo thời gian dần trôi đi, Tiên Minh từ đầu đến cuối vẫn không có tiến triển chỉ đành tạm thời từ bỏ việc điều tra rầm rộ sôi nổi.

Chỉ để lại một điều tra viên canh giữ ở đây.

Thỉnh thoảng có tu sĩ tình cờ nghe nói chuyện năm đó, mộ danh đến đây tìm tòi hư thực.

Bởi vì núi Bão Nguyên cũng đã có tên mới, núi Phục Hưng.

Nhưng cảnh sắc núi Phục Hưng quả thực bình thường, không có chỗ nào có thể hấp dẫn người khác. Lâu ngày người tới cũng ngày càng ít đi. Dần dần bị mọi người quên lãng.

Trước đây lúc Lý Phàm luân hồi đã từng dành thời gian đến đây du lịch. Nhưng cũng không phát hiện được điều gì dị thường.

Lần này nếu không phải vì Âu Đạo Tử, hắn cũng sẽ không trở lại chốn cũ.

Nghe được chỗ ở cụ thể của đối phương, đoàn người Lý Phàm đi thẳng vào trong núi Phục Hưng.

Chờ sau khi tới lại phát hiện nhà tranh trong núi lại sớm đã người đi nhà trống.

"Hửm?" Lý Phàm không nhịn được khẽ cau mày.

Thần thức quét qua trong nhà tranh, tỉ mỉ quan sát dấu vết, Lý Phàm phát hiện đối phương đã vừa đi không lâu.

Hơn nữa ngoài Âu Đạo Tử ra hình như còn có dấu vết sinh hoạt của một người khác.

"Là một tiểu hài tử, hẳn là nhi tử của Âu Đạo Tử" Nhớ lại tư liệu một phen, Lý Phàm đưa ra phán đoán.

"Chẳng qua đi vội vàng như thế..."

"Là đang tránh né kẻ thù gì à?" Lý Phàm sờ cằm.

"Chủ nhân muốn tìm người trong căn nhà tranh này hả? Ta có thể tìm được bọn họ."

Lúc Lý Phàm có phần nghi hoặc, Lâm Linh lại chủ động nói.

"Ð? Ngươi có biện pháp nào?" Lý Phàm nổi lên hứng thú.

Hắn vừa thử rồi, Âu Đạo Tử đề phòng bị người truy tung nên đã cố ý xóa đi dấu vết của bản thân.

"Trong núi lớn có thật nhiều cây, hỏi chúng là được thôi." Lâm Linh có chút thẹn thùng nói.

Nhận được sự cho phép của Lý Phàm, Lâm Linh bèn hưng phấn thi pháp.

Nháy mắt sau, lốm đa lốm đốm điểm sáng màu lục từ các nơi trong núi Phục Hưng vọt tới.

Giống như tạo thành một dòng sông ánh sáng màu lục chảy vào trong cơ thể Lâm Linh.

"Ta nhìn thấy bọn họ rồi!"

Không lâu sau, Lâm Linh vui vẻ võ tay, phi thân mà đi.

Lý Phàm, Thiên Dương theo sát phía sau.

"Có chút thú vị, không thông qua Truyền Tống trận thiên thành đào tẩu. Ngược lại trốn vào núi hoang rừng dã."

"Là hoảng loạn chạy bừa, hay là..."

Lý Phàm đi theo quỹ đạo chạy trốn của đối phương, thái độ vốn thực ra không sao cả lại trở nên thật sự cảm thấy hứng thú.

Ước chừng nửa ly trà sau.

Ba người Lý Phàm tìm được một chỗ ẩn thân trong sơn động nằm ở dưới đáy thâm cốc.

Có trận pháp che giấu cửa vào, có bí pháp ẩn giấu khí tức.

Tu sĩ bình thường cho dù tận lực tìm kiếm cũng rất khó phát hiện cửa vào này.

Nhưng trước mặt nhóm người Lý Phàm có 'Giải Ly điệp cuối cùng' và Lâm Linh vạn cây trong núi đều là tai mắt lại đều là sơ hở.

Song làm cho Lý Phàm lại lần nữa cảm thấy ngoài ý muốn là.

Trong sơn động vẫn không có người!

Cũng là vừa chạy trốn không lâu, khí tức còn chưa tan đi! Lý Phàm không khỏi híp mắt.

"Đây là..."

"Đang trốn tránh ta?"

"Có thể biết trước ta tới tìm bọn họ?"

"Là tiên đoán, hoặc là..."

Lý Phàm chợt nhớ tới chuyện núi Phục Hưng sập lại xuất hiện.

"Đảo ngược thời gian?"

Nháy mắt khi suy đoán xuất hiện, trái tim Lý Phàm không kiềm nổi nhảy lên kịch liệt.

Nhưng dù sao hắn cũng đã từng trải nhiều, rất nhanh lại khôi phục trấn định.

"Chỉ là suy đoán mà thôi, không thể coi là thật."

"Rốt cuộc là thế nào, chờ sau khi bắt được hai phụ tử bọn họ thì có đáp án ngay thôi."

Dưới sự thúc giục của tâm trạng kích động đã lâu, Lý Phàm lại nhìn về phía Lâm Linh.

Lâm Linh lại nhìn đông nhìn tây, lắc đầu: "Bọn họ không ra khỏi sơn động này."

Lý Phàm nghe vậy, lại lần nữa kiểm tra kỹ càng: "Cũng không có dấu vết không gian khiêu chuyển. Chẳng lẽ nói..."

Lý Phàm và Lâm Linh đồng thời nhìn về phía dưới lòng đất.

Khóe miệng lộ ra nụ cười, Lý Phàm uể oải phân phó: "Chúng ta đuổi theo."
Bình Luận (0)
Comment