Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1247 - Chương 1247: Tiên Phàm Chướng Lại Đến (2)

Chương 1247: Tiên Phàm Chướng lại đến (2) Chương 1247: Tiên Phàm Chướng lại đến (2)Chương 1247: Tiên Phàm Chướng lại đến (2)

Các phương pháp xử lý mới cần được nghiên cứu.

Nhưng trước đó, biến dị Tiên Phàm Chướng đã lộ ra nanh vuốt đáng sợ và dữ tợn của nó.

Tu Tiên giới ngày nay, đại đa số tu tiên giả đều tập trung ở thành Huyền Phù Thiên trong châu vực.

Sự tập trung nhân khẩu tu sĩ thậm chí còn vượt hơn cả Tu Tiên tông môn năm đó!

Sự lan truyền của Tiên Phàm Chướng thật là kinh người!

Khi Vạn Tiên Minh công bố thông báo về chuyện này thì tiếng kho khan liên tiếp truyền ra từ các nơi. Lúc đầu, dưới sự trấn an của công pháp Tiên Minh, cảm xúc của các tu sĩ còn có chút lạc quan.

Nhưng khi một số tu sĩ chết vì Tiên Phàm Chướng.

Hoảng loạn là điều không thể tránh khỏi.

Tiên Phàm Chướng đối xử bình đẳng với mọi người.

Chỉ cần lây nhiễm, cho dù là Nguyên Anh hay Hóa Thần thì triệu chứng bệnh cũng không hề nhẹ hơn Trúc Cơ, Kim Đan!

Các tu sĩ rơi vào cảnh tuyệt vọng, thử nhiều biện pháp khác nhau để trì hoãn cái chết sắp đến.

Nhưng không hề có tác dụng.

Bọn họ chỉ có thể miêu tả sự tiều tụy, thống khổ chết đi trong từng thông báo của Tiên Minh.

Tiếng kêu rên vang khắp Vạn Tiên Minh.

Biển Tùng Vân cũng như thế.

Thật may là trên đảo Hải Hiên, vì mấy người trong hội hỗ trợ ở lại để bế quan chuẩn bị đại khảo.

Thế nên, trong khoảng thời gian này không có người ngoài lui tới.

Lúc này, bọn họ may mắn thoát được một kiếp.

Có điều, chuyện xảy ra cho tới bây giờ, khiến mấy người bọn họ đã không còn lòng dạ nào để nghiên cứu hay học tập.

Phân thân Quý Thiệu Ly đóng cửa truyền tống trận, mở đại trận phòng hộ trên đảo, ngăn chặn hoàn toàn liên lạc với bên ngoài. Chỉ cần thông qua Thiên Huyền Tiểu Kính để luôn chú ý đến tình hình của thế giới bên ngoài.

"Đúng thật thời gian cũng là số mệnh. May mà ngày đó ta lựa chọn ở lại bế quan chuẩn bị đại khảo. Vậy Trương Mục đạo hữu, Tôn Anh đạo hữu không kiên trì được và qua đời rồi ư?"

"Còn các huynh đệ trong hội hỗ trợ đều mắc bệnh trạng không nhẹ.." Hà Chính Hạo tràn đầy sợ hãi.

Trương Mục, Tôn Anh đều là thành viên của hội hỗ trợ của biển Tùng Vân.

Tu sĩ hội hỗ trợ ở bên ngoài tổng cộng có mười ba người. Trong đó có hai vị đã chết.

Đủ để thấy lực sát thương của biến dị Tiên Phàm Chướng đáng sợ đến mức nào.

Cùng với tình trạng bi thảm hiện tại của Vạn Tiên Minh dưới sự tàn sát bừa bãi của Tiên Phàm Chướng.

"Những đạo hữu khác cũng có chút nguy hiểm, nói cũng nói không lưu loát nữa rồi."

"Đều là huynh đệ trong hội hỗ trợ, nhìn thấy bọn họ như vậy, trong lòng ta cũng cảm thấy khó chấp nhận. Nhưng nếu cho bọn họ đi vào thì tuyệt đối không được." Quý Thiệu Ly trầm giọng.

"Tiên Phàm Chướng này biến hóa kỳ lạ, hung hiểm, trước mắt vẫn chưa tìm được biện pháp đối phó thích hợp. Chúng †a cũng đành bó tay."

Quý Thiệu Ly dừng lại một chút, tỏ vẻ khó hiểu nhìn ra bên ngoài đảo Hải Hiên.

"Nghe nói Tiên Phàm Chướng có thể truyền nhiễm thông qua linh khí. Ta đã phong tỏa hoàn toàn thông đạo linh khí với thế giới bên ngoài trên hòn đảo. May là ta đã chuẩn bị sẵn một ít linh thạch trên đảo, hẳn là không có vấn đề gì lớn trong thời gian ngắn."

"Có điều chư vị muốn tu luyện thì không thể được. Chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh tôn." Quý Thiệu Ly quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người.

"Có được một chỗ an thân là đã may mắn lắm rồi. Chỉ cần có thể cầm cự cho đến khi Vạn Tiên Minh đưa ra biện pháp đối phó cụ thể, lúc đó hãng ra ngoài." Tất cả tu sĩ đều thở dài.

"Rốt cuộc Tiên Phàm Chướng là cái gì?Nghe nói nó tồn tại trong cơ thể người phàm, vừa vô hình vô vị vừa không có thực thể. Thế mà lại che mắt được Tiên Minh, lây nhiễm khắp thiên hạ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn?" Sau khi yên lặng một lát, Hà Chính Hạo bối rối hỏi lại. Sâu trong ánh mặt hiện lên một tia lo lăng.

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Quý Thiệu Ly đều không thể trả lời.

Không ai nói gì.

Rốt cuộc Tiên Phàm Chướng là thứ gì?

Ngay lúc này, Lý Phàm cũng muốn biết đáp án của vấn đề.

"Khụ khu... hai người các ngươi không sao chứ?" Hắn nheo mắt, nhìn hai người Thiên Dương và Lâm Linh ở hai bên đều đang phấn chấn, có chút không cam lòng.

"Sư huynh, hay là nói ít đi một chút, nghỉ ngơi thật tốt." Thiên Dương có chút lo lắng, khuyên nhủ.

"Ta không sao... khụ khụ..."

Lời còn chưa nói hết, Lý Phàm đã ho sặc sụa.

Dường như lục phủ ngũ tạng muốn vỡ nát và đồng loạt phun ra ngoài.

Tuy trông có vẻ bệnh nặng nhưng trong lòng Lý Phàm lại không hề có một chút lo lắng nào.

Thay vào đó, hắn tỏ ra bình tĩnh và thể ngộ cẩn thận những thay đổi trên cơ thể mình.

Điều này làm cho Thiên Dương không khỏi cảm thấy vô cùng bội phục.

"Bệnh trạng của tiểu tử Thương Thiên Tứ kia có vẻ nhẹ hơn ta một chút, nhưng vẫn có phần không dễ chịu."

Thần thức tìm kiếm khắp cơ thể, căn bản không tìm được dấu vết của đâu sỏ gây nên Tiên Phàm Chướng.

Lý Phàm quyết định bỏ cuộc, chuyển sang suy tư. "Không có thực thể. Nhưng phàm là người, tu sĩ hay linh khí thì đều là vật dẫn"

"Thứ còn sót lại sau ngàn năm mà còn có thể phát sinh biến dị."

"Tiên Phàm Chướng này thật sự là kết quả của nghịch thiên địa chỉ lý ư?" Trong lòng Lý Phàm hiện lên một tia nghi ngờ.

Trâm ngâm chốc lát, hắn lấy linh phù truyền tin ra và liên hệ với Ân thượng nhân.
Bình Luận (0)
Comment