Chương 1248: Ân nói đoạn sinh tử
Chương 1248: Ân nói đoạn sinh tửChương 1248: Ân nói đoạn sinh tử
Sau nửa tách trà, giọng nói của Ân thượng nhân vang lên.
"Lý đạo hữu tìm ta vì Tiên Phàm Chướng ư?"
"Khụ khụ... Ân đạo hữu, ngươi không sao hết à?" Nhìn dáng vẻ vô cùng khỏe mạnh của đối phương lúc này, Lý Phàm không khỏi kinh ngạc.
"Ha ha, ta không giống các ngươi. Có lẽ là do ta quanh năm tiếp xúc với Tiên Phàm Chướng, chỉ hơi khó chịu một hai ngày, sau đó liền sinh long hoạt hổ rồi!" Ân thượng nhân mỉm cười.
Lý Phàm nghe vậy, ánh mắt lóe lên: "Quả nhiên đạo hữu có vận khí tốt. Ta thì không ổn rồi, càng ngày càng suy yếu, sợ rằng khó thoát kiếp này..." "Đạo hữu không nên tự hù dọa mình. Nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ khỏi hẳn thôi" Ân thượng nhân có phần xem thường.
"Ngươi đã nhiễm bệnh thời gian lâu như vậy, nếu còn có thể nói chuyện bình thường thì không có vấn đề gì lớn. Nếu thật sự nghiêm trọng, tính mạng sẽ như ngàn cân treo sợi tóc trong vòng ba đến năm ngày." Ân thượng nhân dùng kiến thức chuyên nghiệp để giải thích.
"Vậy thì cho ta mượn lời tốt lành của đạo hữu." Lý Phàm gật đầu.
Vừa ho khan một tràng, Lý Phàm chậm rãi hỏi tiếp: "Ân đạo hữu, nói đến nghiên cứu Tiên Phàm Chướng, sợ rằng thế gian này không có bao nhiêu người có thể vượt qua ngươi. Rốt cuộc Tiên Phàm Chướng này là thứ gì vậy? Sao mà có thể tồn tại suốt mấy ngàn năm và vẫn đáng sợ như vậy?" Ấn thượng nhân trầm mặc một lát, nhẹ giọng: "Tiên Phàm Chướng có lẽ là kết quả nghịch lý của tu sĩ."
"Dù là người phàm nhưng có thể giết tiên."
"Không xét đến mạnh yếu."
Lý Phàm có chút không hiểu: "Nếu đã như vậy, biến dị Tiên Phàm Chướng này là sao? Sau khi nghịch lý, há có thể biến dị nữa?"
Ân thượng nhân lắc đầu: "Biến dị chẳng qua là hình thức bên ngoài. Cái gọi là nghịch lý thì làm gì có biến hóa?"
"Chỉ có điều, tỷ lệ số lượng tu sĩ so với số lượng người phàm, thậm chí còn lớn hơn thời kỳ thượng cổ. Thế nên biểu hiện sát thương của Tiên Phàm Chướng đã vượt xa trước kia."
Lý Phàm suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của Ân thượng nhân. Trong lòng hắn chợt nảy ra một ý tưởng.
"Ân đạo hữu, theo lời ngươi nói. Vậy Tiên Phàm Chướng sinh ra là để bảo vệ người phàm và bóp chết tu sĩ."
"Nếu Tiên Phàm Chướng xuất hiện trở lại và phát sinh biến dị. Đây há chẳng phải nói Trường Sinh thiên tôn nghịch lý lần này còn đang tại thế?"
"Vì sao bọn ta chưa từng nghe nói về danh hiệu của vị thiên tôn này?"
Sau một lúc im lặng, Ân thượng nhân có phần do dự hồi đáp: "Về lần này, †a đã có một vài ý tưởng."
"Có điều ta vẫn chưa thể nghiệm chứng."
"Nhưng ta khẳng định, nếu như có thể biết được thân phận của vị thiên tôn này, vậy thì ngày vạch trần toàn bộ bí mật Tiên Phàm Chướng không còn xa nữa."
Giọng nói của Ân thượng nhân có phần mơ hồ.
Lý Phàm khẽ nheo mắt.
Nhưng không hỏi tới cùng.
Sau một lúc lâu, Lý Phàm lại hỏi quan điểm của Ân thượng nhân về hướng đi cụ thể của Tiên Phàm Chướng.
"Đạo hữu không cần lo lắng. Vạn Tiên Minh vẫn có kinh nghiệm nhất định liên quan đến việc xử lý Tiên Phàm Chướng như thế nào."
"Tình hình hiện tại chẳng qua là bởi vì chưa tìm được biện pháp áp chế biến dị Tiên Phàm Chướng nên mới lộ vẻ hơi bị động."
"Tuy nhiên, thiết nghĩ cũng sắp rồi."
"Chỉ cần làm đúng phương pháp, kết cục của Tiên Phàm Chướng nhất định sẽ giống với ngàn năm trước, biến mất một lần nữa"
"Nó sẽ chỉ tồn tại trong cơ thể người phàm như một kiểu răn đe." Giọng điệu Ân thượng nhân thâm sâu.
Dường như có một chút tình cảm đặc biệt nào đó cất giấu trong lời nói.
Lý Phàm như có điều suy nghĩ.
"Thật ra ta có một dự cảm."
"Cho dù phận tu sĩ ta không làm gì cả thì Tiên Phàm Chướng cũng sẽ không diệt sạch tu sĩ."
"Cùng lắm chỉ khiến cho số lượng tu Sĩ giảm xuống đến một mức độ nhất định. Có thể nói rằng sát cơ và từ bi cùng tồn tại."
Sau một hồi im lặng, Ân thượng nhân nói hết những lời này rồi kết thúc truyền tin. "Khu khụ."
Sau khi suy nghĩ, Lý Phàm hỏi thăm về tình hình của người phàm dưới sự bộc phát của biến dị Tiên Phàm Chướng này.
Có lẽ là bởi vì người phàm trên đời này vẫn mang Tiên Phàm Chướng trong cơ thể.
Kiếp nạn lần này cũng coi như là một tai họa kinh khủng đối với tu sĩ, ảnh hưởng đối với người phàm lại có hạn.
Thậm chí lực sát thương còn không bằng chứng cảm cúm thông thường.
"May mản là hiện tại, những người phàm này có thể coi là nhân dân dưới sự cai trị của Tiên Minh. Nếu tình trạng này xảy ra vào thời kỳ thượng cổ, chưa biết chừng các tu sĩ đang trên bờ vực cái chết và tuyệt vọng, cổ động việc tàn sát người phàm."
"Không biết lần này Vạn Tiên Minh sẽ giải quyết hậu quả như thế nào. Biến dị Tiên Phàm Chướng này có hấp thu vào trong cơ thể người phàm và không tiêu tan hay không. Sau đó lại diễn ra một cuộc đại di chuyển?"
Tinh thân Lý Phàm bắt đầu khởi động.
Tuy thân thể hắn gặp nạn nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự nhanh nhẹn trong suy nghĩ của hắn.
"Xem ra, đối với người phàm thì Tiên Phàm Chướng này thật ra tương đương với một Bảo Hộ phù. Có điều, nếu như cố chấp cầu tiên, đặt chân lên con đường tu đạo. Đó là phía đối lập với người phàm và phải chấp nhận từ bỏ Bảo Hộ phù này."
"Tiên phàm bất lưỡng lập sao..."
Huyền Hoàng giới ngày nay muốn loại trừ chướng khí trong cơ thể, thường có hai phương pháp.