Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1250 - Chương 1250: Một Năm Như Cách Thế (2)

Chương 1250: Một năm như cách thế (2) Chương 1250: Một năm như cách thế (2)Chương 1250: Một năm như cách thế (2)

Những người thật sự không thể sống sót, đã được trả về với trời.

Phần còn lại đã đủ khả năng miễn dịch với căn bệnh.

Tuy thỉnh thoảng vẫn có những trường hợp tu sĩ tái lây nhiễm phát sinh, nhưng suy cho cùng đó chỉ là thiểu số.

Không ảnh hưởng đến đại cục!

Hơn nữa, lô đan dược đặc trị thứ hai được Vạn Tiên Minh nghiên cứu chế tạo thành công và lần lượt phân phát đến tay những tu sĩ.

Khói mù Tiên Phàm Chướng đã dần đần tản đi.

Biển Tùng Vân, đảo Hải Hiên.

"Thật giống như đã có mấy đời vậy!" Hòn đảo đã phong bế một năm, lần nữa được mở cửa.

Sau khi uống hai đợt thuốc đặc trị, chỉ mất nửa ngày ảnh hưởng của Tiên Phàm Chướng đã tiêu tán.

Đám người Hà Chính Hạo hít lấy linh khí tươi mới, không khỏi cảm khái.

"Vốn dĩ thời gian chuẩn bị chỉ có nửa năm. Hiện tại vì ảnh hưởng của Tiên Phàm Chướng, đại khảo nhập chức bị buộc hoãn lại, không biết lúc nào tổ chức lại, nhưng ta đã nóng lòng muốn thử rồi."

"Khụ khụ." Hà Chính Hạo ho nhẹ nhưng sự tự tin lại tràn đầy khuôn mặt.

"Nhân họa đắc phúc, đúng là nhân họa đắc phúc!" Những người còn lại cũng liên tục cảm khái.

"Tuy đã uống hai đợt thuốc đặc trị nhưng các ngươi không nên khinh thường Tiên Phàm Chướng.' Lúc này, Quý Thiệu Ly trầm giọng nhắc nhở.

"Dạo gần đây một chuyện rúng động đã xảy ra. Biển Tùng Vân chúng ta có một tu sĩ tên là Văn Duyệt, ỷ bản thân đã từng nhiễm Tiên Phàm Chướng và có cái gọi là khả năng miễn dịch. Hắn muốn xem thử Tiên Phàm Chướng trong cơ thể người phàm có tác dụng với bản thân không."

"Trước mặt đông đảo tu sĩ, hắn dùng máu người phàm rót vào thân thể mình."

"Kết quả, chết bất đắc kỳ tử và hóa thành xương khô. Hiện trường vô cùng thê thảm, không dám nhìn!" Quý Thiệu Ly thổn thức.

Đám người Hà Chính Hạo đều sửng sốt: "Trên đời lại có người ngu ngốc như thế? Lấy tính mạng của mình ra đùa giốn?" Sau đó, bọn họ chợt thất kinh: "Nói như vậy, chúng ta miễn dịch Tiên Phàm Chướng chẳng qua chỉ là ảo giác ư?"

Quý Thiệu Ly khẽ gật đầu: "Đối với chuyện này, Tiên Minh đã ban bố thông báo và đưa ra lời giải thích. Sự tồn tại của Tiên Phàm Chướng là thiên địa chỉ lý, chúng ta chỉ có thể thích ứng với sự †ồn tại đó, nó không hề biến mất."

"Thế nên, kết quả thật ra không có gì thay đổi hết, chỉ là rất nhiều tu sĩ đã chết vô ích rồi ư?" Hà Chính hạo không khỏi có phần ngỡ ngàng và hụt hãng.

Bùi Đà càng căm hận: "Đáng ghét! Nếu ta có ngày tấn thăng Hợp Đạo, nhất định phải nghịch lại đạo lý này!"

"Bùi huynh thật có chí hướng!"

Mọi người muôn vàn cảm khái.

Quý Thiệu Ly chen vào, xua tay ngắt lời bọn họ. "Phàn nàn cũng không sao. Việc chúng ta có thể làm chỉ có thể là chịu đựng và cố gắng sống sót mà thôi."

"Thật ra, sự bộc phát của biến dị Tiên Phàm Chướng lần này, chưa chắc đã là chuyện không tốt đối với những tu sĩ còn may mắn sống sót như chúng ta." Quý Thiệu Ly hạ giọng.

"Ô? Lời này là sao?" Mọi người không khỏi nhìn chằm chằm vào Quý Thiệu Ly.

"Các ngươi có biết, chỉ riêng biển Tùng Vân trải qua kiếp nạn lần này, số lượng tu sĩ trong thể chế đã giảm đi bao nhiêu không?”

Nhìn ánh mắt mọi người đột nhiên sáng lên, Quý Thiệu Ly truyền âm nói ra một con số.

"Hơn năm trăm vị?"

Mọi người không khỏi kinh ngạc hét †o.

"Đúng vậy, biển Tùng Vân mà đã như thế thì thiên hạ này sẽ rơi vào tình hình như thế nào, ai cũng có thể nghĩ ra."

"Những chức vị để trống bởi vì tu sĩ chết đi cũng chính là cơ hội cho những người may mắn còn sống sót như chúng ta." Giọng điệu Quý Thiệu Ly sâu xa.

"Trong khi đại đa số tu sĩ vẫn còn đắm chìm trong thống khổ do kiếp nạn Tiên Phàm Chướng mang đến thì những người có tâm nhìn xa đã bắt đầu âm thầm triển khai hoạt động rồi."

Những lời này khiến trong lòng mọi người ở đây đều rung động.

"Quý đạo hữu, nói như vậy bọn ta có cần tham gia đại khảo không?"

"Đúng vậy, tuy đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng đại khảo lần này, cạnh tranh nhất định càng thêm kịch liệt..." Mọi người đều có biểu cảm khác nhau, Quý Thiệu Ly lại trâm giọng: "Nếu không ngoài dự liệu, quy mô đại khảo lần này có khả năng còn vượt xa hơn cả dự trù, không chỉ về số lượng chiêu mộ tu sĩ mà còn có chất lượng chức vị nữa!"

"Lúc trước, những chức vị phải cần rèn luyện mấy chục năm mới có thể thăng chức, lần này rất có thể những người có thành tích xuất sắc sẽ được trực tiếp đảm nhiệm!"

"Thế nên, theo ý kiến của ta, các ngươi vẫn nên liều một phen trong đại khảo nhập chức!"

"Chưa biết chừng còn có thể nghịch thiên cải mệnh như cá vượt Long Môn!"

Mọi người ở đây, nhất là Hà Chính Hạo, ánh mắt thoáng chốc lóe sáng.

"Còn nữa, ngoại trừ chức vị trong thể chế ra thì công pháp, động thiên và các loại tài nguyên khan hiếm cũng có khả năng sẽ được mở ra. Tóm lại, nhiệm vụ thiết yếu trước mắt của Tiên Minh chính là không tiếc bất cứ giá nào để khôi phục lại trình độ trước khi xảy ra kiếp nạn." Quý Thiệu Ly bổ sung.

"ý của Quý đạo hữu chính là Tiên Minh sợ Ngũ Lão hội sẽ lợi dụng thời kỳ hồi phục sự suy yếu này để gây khó dễ?" Lập tức có người hỏi lại.

"Có điều nói tới cũng kỳ quái. Lúc trước khi Tiên Minh bị ảnh hưởng nặng nề nhất, Ngũ Lão hội lại không có giậu đổ bìm leo."

"Chuyện này có gì đâu mà nghĩ không ra. Bên phía chúng ta bộc phát Tiên Phàm Chướng, bên phía bọn họ cũng đâu thể tránh khỏi? Theo ta thấy, bên Ngũ Lão hội chắc chắn cũng chịu tổn thất trầm trọng. Bây giờ chính là lúc so xem ai hồi phục nhanh hơn, ai có thể chiếm ưu thế trong cục diện này."
Bình Luận (0)
Comment