Chương 1262: Khai chỉ tản Tiên Minh
Chương 1262: Khai chỉ tản Tiên MinhChương 1262: Khai chỉ tản Tiên Minh
"Ba mươi ba Tiên tuyển giả ở đời này chắc chắn có liên quan đến việc tạo nên lực lượng chống lại Trường Sinh kỳ'" Trong lòng Lý Phàm hiểu ra.
"Hai bên đều đã hạ cờ, phải xem bàn cờ này phải đánh như thế nào!"
Trước đây bên phía Ngũ Lão hội đã từng muốn liên lạc.
Nhưng là đều đã bị Lý Phàm ngó lơ.
Tài nguyên lấy từ Ngũ Lão hội tạm thời đã đủ dùng.
Lý Phàm quyết định hướng phát triển tình hình rồi mới tính bước tiếp theo.
Ghi nhớ lại toàn bộ thông tin của hơn ba trăm tu sĩ trong danh sách vào trong đầu.
Sau đó Lý Phàm vò nát nó, tâm thần lại bao phủ Ngũ Hành đại động thiên lại.
Lúc này hắn đã thành công thăng lên Kim Đan viên mãn.
Chính thức bắt đầu quá trình thôn phệ Ngũ Hành đại động thiên.
Thiên địa chi căn hóa thành xúc tu lan đến trong mỗi động thiên thuộc tính dọc theo khe hở giữa động thiên, tạm thời ẩn nấp vào đó.
Ngũ Hành đại động thiên thật sự quá rộng lớn, chỉ có tích lũy sức mạnh trước để nuôi dưỡng tu căn đầy đủ của thiên địa chi căn.
Mới có thể thôn phệ động thiên trong một lần.
Không hề có đường tắt nào chỉ có dày công. Điều duy nhất đáng vui mừng chính là Ngũ Hành đại động thiên này vẫn chưa thai nghén ra tồn tại như ý thức Thiên Đạo.
Ngay cả cơ chế phản kháng theo bản năng cũng vô cùng yếu ớt.
Cho nên Lý Phàm xâm nhập vô cùng thuận lợi.
Trong động thiên thuộc tính Ngũ khác biệt, căn tu dày đặc giống như mây đen diệt thế chậm rãi lan rộng ra.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Phân thân Quý Thiệu Ly vứt đi hàng trăm vạn độ cống hiến, quả nhiên không phí phạm.
Ngay ngày nhậm chức cuối cùng cũng công bố, đảo Hải Hiên lại tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
"Châu Thiên Vận, Sách Trận đường." Trong lòng Hà Chính Đạo càng kích động lạ thường, trong đầu nảy ra hàng ngàn suy nghĩ.
Tuy chỉ là chức vị tại chức trận pháp su thấp nhất, nhưng châu Thiên Vận là nội địa trung tâm Tiên Minh, cho dù đãi ngộ hay tiền đồ đều không thể đánh đồng với trấn thủ biển Tùng Vân.
"Ngày ấy gia nhập vào Hội hỗ trợ Tùng Vân thật sự là quyết định chính xác nhất là ta từng đưa ra trong kiếp này."
"Cho dù chỉ là một bước nhỏ nhưng cuối cùng ta cũng bước ra được rồi! Sẽ có một ngày ta phải nở mày nở mặt quay về châu Thiên Vũ!"
"Nhược thủy..."
Trong lúc Hà Chính Hạo dâng trào cảm xúc, bóng dáng của Quý Thiệu Ly lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người biết Quý Thiệu Ly chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều công sức trong quá trình bố trí chức vị này, vội vàng bày †ỏ lòng cảm ơn.
"Ha ha, đều là người một nhà, không cần khách sáo." Quý Thiệu Ly phất tay nói.
"Nhưng mà..."
Ngay sau đó hắn đổi chủ đề: "Nếu các vị đều đã muốn rời khỏi biển Tùng Vân."
"Vậy có một vài chuyện ta cũng không cần giấu mọi người nữa."
Trong lòng mọi người khẽ run lên, biết được Hội hỗ trợ thần bí sắp tháo mặt nạ, lập tức nghiêm túc lăng nghe.
"Hội hỗ trợ biển Tùng Vân chẳng qua chỉ là một chỉ nhánh nhỏ bé của Hội hỗ trợ Huyền Hoàng ở khu vực biển Tùng Vân" "Thế lực Hội hỗ trợ của chúng ta rải rác khắp Huyền Hoàng giới. Cho nên cho dù các ngươi đi đến nơi khác cũng không cần lo lắng chuyện không còn tổ chức nữa."
Mọi người sớm đã có dự đoán về chuyện này.
Dù sao thì biết trước được đề thi đại khảo, một tổ chức ở khu vực bé nhỏ làm sao mà làm được chứ?
Quý Thiệu Ly đảo tâm mắt qua mọi người, thấy bọn họ khá bình tĩnh mới hài lòng gật đầu.
"Nhưng mà điều cần nói rõ chính là Hội hỗ trợ ở các châu chung quy vẫn tồn tại một vài cạnh tranh. Còn các ngươi đều là những người vào hội với ta ở đây. Cho nên trong vòng mười năm, thân phận của các ngươi trong tổ chức vẫn thuộc chỉ nhánh biển Tùng Vân." "Bởi vì nguyên nhân này nên những người phụ trách ở khu vực khác tạm thời sẽ không liên hệ với các ngươi. Trước khi đến thời hạn đều do ta và các ngươi kết nối phụ trách."
"Tuy hơi phiền phức nhưng vẫn cần thiết để đề phòng chiến tranh không lành mạnh." Quý Thiệu Ly chậm rãi giải thích.
Mọi người nghe vậy không tỏ ra khác thường gì.
Chỉ có một tu sĩ Kim Đan tên Úc Hồng Giám cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Quý đạo hữu, không biết dự tính ban đầu khi thành lập Hội hỗ trợ rốt cuộc là gì?"
"Cũng không thể thật sự là vì giúp đỡ lẫn nhau đó chứ?"
Câu nói này đề khiến mọi người toát lên vẻ nghỉ ngờ trong ánh mắt.
"Đúng vậy. Từ khi vào hội đến nay bọn ta luôn nhận được sự giúp đỡ từ tổ chức nhưng chưa từng đóng góp được gì.
"Thật sự trong lòng khó yên ổn được." Úc Hồng Giám yếu ớt nói.
Quý Thiệu Ly mỉm cười: "Yên tâm. Bây giờ thực lực của các ngươi vẫn còn quá yếu chỉ cần cố gắng tu hành là được."
"Rồi cũng sẽ có ngày tổ chức cần đến các ngươi."
Tuy Quý Thiệu Ly chỉ có tu vi Kim Đan nhưng mọi người ở đấy chẳng có dị nghị gì với câu nói thực lực của các ngươi quá yếu' của hắn.
Dù sao thì mọi người ở đó đều từng loáng thoáng nhìn thấy tu sĩ Hợp Đạo cường giả đều có dáng vẻ cung kính trước Quý Thiệu Ly.
Rõ ràng Quý Thiệu Ly không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cùng với đó, lời nói của Quý Thiệu Ly trông như võ về bọn họ.
Thực tế càng làm cho bọn họ cảm thấy bất an hơn.
Ai cũng biết trong thiên hạ chẳng có bữa cơm nào là miễn phí.