Chương 1264: Người câu cá lão luyện
Chương 1264: Người câu cá lão luyệnChương 1264: Người câu cá lão luyện
Sau khi tiếng vo vo trong miếng vang lên, tiểu đạo đồng dọn dẹp bếp núc sạch sẽ xong, quay người đến trước hồ nước.
Không biết lấy cần câu từ đâu ra cũng học theo dáng vẻ của Chung Thần Thông trước đấy bắt đầu thả câu.
Nhưng qua rất lâu cũng không có động tĩnh gì.
Tiểu đạo đồng không khỏi chán nản.
"Sư phụ nói người có lòng thành mới câu được bảo bối trong hồ. Ta đã thử mấy năm rồi nhưng chẳng câu lên được thứ gì."
"Đáng ghét..." Nàng không từ bỏ ý định tiếp tục ném phao.
Kết quả không thay đổi, đầu cần câu vẫn trống không.
Lúc này tiểu đạo hữu mới chấp nhận số phận thất vọng rời hồ nước.
Không lâu sau.
Quý Thiệu Ly chậm rãi hiện thân.
"Thú vị." Hắn nhìn hồ nước cách đó không xa, nét mặt khó hiểu.
Sau khi bố trí một lớp thủ thuật che mắt ở xung quanh mới ung dung tỉ mỉ quan sát cái hồ nhỏ này.
Dưới sự quan sát của thần thức xác định đây chỉ là một cái hồ bình thường.
Không sâu quá một trượng, chiều rộng khoảng ba trượng.
Cảnh tượng trong hồ nhìn một cái là thấy hết. Trừ những sinh vật trôi nổi nhỏ xíu, căn bản chẳng có loài cá sinh sống.
Nếu như không phải khi nấy tận mắt nhìn thấy Chung Thần Thông câu lên một chùm ánh sáng xanh lục từ trong hồ này.
Quý Thiệu Ly gân như đã bị đánh lừa.
Nếu đã không nhìn ra bí mật gì vậy Quý Thiệu Ly dứt khoát đích thân bay vào trong đó để tìm ra bí ẩn của cái hồ này.
Nhưng...
Sau khi vào trong nước vẫn chẳng có bất cứ khác biệt gì với hồ nước bình thường!
Sau khi quay lại bờ, Quý Thiệu Ly do dự một lúc rồi lấy vật liệu từ trong nhẫn trữ vật ra làm thành một cây cần câu.
Bắt chước theo dáng vẻ của hai sư đồ khi nấy, bắt đầu thả câu.
Ngồi ngay ngắn bên hồ nước, nín thở tập trung.
Ném phao rat
Nhưng vẫn không có thay đổi gì.
Quý Thiệu Ly ngồi rất lâu, mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, thu cần câu lại.
"Hồ nước này rõ ràng có chỗ thần kỳ. Nhưng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ..."
"Lễ nào hồ nước này chỉ nhận một mình Chung Thần Thông?"
Suy nghĩ một lúc, Quý Thiệu Ly phủ nhận suy đoán này.
Nếu thật sự như vậy tiểu đạo đồng sẽ không thử.
"Người có lòng thành..." "Làm sao mới có thể coi là có lòng thành chứ?"
Quý Thiệu Ly không hề xa lạ với việc câu cá.
Cho dù trước khi xuyên không hoặc trong những năm tháng làm đại sư ở Đại Huyền.
Mỗi khi hắn phiền lòng đều sẽ đi câu cá.
Với lòng tin không mang tay không về nhà, mỗi lần câu cá đều phải đợi đến khi cá mắc câu mới vui vẻ quay về.
Nhưng từ sau khi bắt đầu tu hành lại chẳng còn hoạt động thư giãn này nữa.
"Lòng thành..."
Quý Thiệu Ly có hơi hiểu ra.
Lần này lại ngồi ngay thẳng bên hồ.
Không tiếp tục suy nghĩ về bí mật giấu trong hồ gì đó nữa.
Chỉ muốn đơn giản câu cá mà thôi!
"Vùi"
Vẻ mặt Quý Thiệu Ly nghiêm túc ném mạnh cần câu.
Một lúc sau cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi!
Thứ nhìn thấy trước mắt không còn là một ao nước nhỏ nhoi nữa.
Mà là tỉnh thân dường như giăng khắp bầu trời!
Vô số ánh sáng rực rỡ ẩn giấu trong đó.
Quý Thiệu Ly mơ hồ có thể nhìn thấy dị thú, pháp bảo, thậm chí cảnh tượng chiến đấu của các tu sĩ từ trong hình ảnh vút qua trên đó!
Còn Quý Thiệu Ly thì ngồi ngay ngắn trên tinh không này. Thả xuống một sợi dây!
Chùm ánh sáng nhiều vô số kể giống như cá trong hồ.
Trước tiên đều bị dọa sợ theo bản năng tránh ra xa.
Sau đó cảm thấy hơi hiếu kỳ chậm rãi tiến lại gần.
Những chùm sáng này chia thành các màu sắc khác nhau như trắng, xanh lục, xanh lam, tím, cam.
Ánh sáng trắng gần như chẳng toát ra khí tức đặc biệt gì.
Còn ánh sáng xanh lục đến tím mang theo uy áp dần dần tăng lên.
Thậm chí khí tức ẩn chứa trong các chùm sáng vàng kim hay tử kim vụt qua trong tinh hải cũng khiến người từng gặp Trường Sinh thiên tôn, di thể Chân Thiên như Quý Thiệu Ly kinh hãi không thôi. "Đây rốt cuộc là thứ gì..."
Cho dù luân hồi trăm đời, chứng kiến vô số cảnh tượng lớn lao.
Nhưng cảnh tượng bày ra trước mặt Quý Thiệu Ly hiện tại cũng khiến hẳn mất hồn.
Tâm thần chấn động không thời, tâm trạng không bình tĩnh được.
Ngay lập tức thoát ra khỏi trạng thái thả câu trong tinh không!
Tỉnh quang khắp trời biến mất, trước mắt chỉ còn lại hồ nước nhỏ bé tâm thường mà thôi.
"Đây...
Quý Thiệu Ly vô thức nắm chặt hai tay, hít thở sâu.
Người có tâm mắt cực kỳ cao như hắn lúc này đã ý thức được có lẽ mình đã tìm thấy một món đồ phi thường! Theo tính cách của hắn phải qua một lúc lâu cảm xúc mới bình tĩnh hoàn toàn.
Quý Thiệu Ly một lần nữa ném câu với trạng thái của người câu cá đơn thuần!
Nhưng mà...
Cảnh tượng trước mắt không xảy ra bất cứ thay đổi nào.
Quý Thiệu Ly nắm chặt cần câu, suy nghĩ một lúc rồi nhớ lại sư đồ Chung Thần Thông chỉ ném câu một lần.
"Xem ra có giới hạn về số lần trong khoảng cách thời gian nhất định."
Trong lòng hơi tiếc nuối, cất cần câu đi rồi tháo bỏ thuật che mắt.
Ẩn núp ở đẳng xa bắt đầu thăm dò.
Trong ngôi miếu nhỏ, cuộc sống của hai sư đồ dường như chẳng có gì thay đổi.
Mỗi ngày đều trải qua cuộc sống ăn cơm, nghỉ ngơi, câu cá.
Sau khi Chung Thần Thông thả câu một lần nữa, nhưng chỉ câu lên được một chùm sáng màu trắng, mất hứng quay về.
Tiểu đạo đồng cũng chẳng có thu hoạch gì.