Theo Lý Phàm thấy, phương pháp bảo vệ tính mạng của Tư Không Nguyệt này còn lâu mới được xem là hoàn hảo.
Nếu như làm giống như Lý Phàm, vây trói phân thân và bản tôn lại, sau đó diệt sát.
Cái gọi là sống lại cũng chỉ là trò đùa mà thôi.
Trên đời này, nói về bảo mệnh thì có cái gì mạnh bằng Hoàn Chân của hắn?
Làm gì có ai bỏ gốc lấy ngọn.
Huống chi…
Nhìn lệnh bài yêu dị như vật sống kia, trong lòng Lý Phàm lướt qua một dự cảm.
“Đổi trắng thay đen. Rốt cuộc là ai đổi ai, chỉ sợ khó được.”
“Không cần phải liều lĩnh mạo hiểm như vậy. Trước tiên cứ bỏ qua một bên, đợi sau này có cơ hội thì nghiệm chứng thử.”
“Định Hải Thần Kiếm có thể tu hành thẳng đến Kim Đan kỳ. Tu luyện đến đại thành thì có thể ngưng tụ 108 viên Định Hải Kiếm trong đan điền.”
“Đổi đan có thể bách kiếm cùng phát động, đổi nhóm có thể tạo thành Định Hải kiếm trận. Đó chính là nhất đẳng công pháp sát phạt.”
“Uy lực không tầm thường, nhưng không cần nóng vội tu luyện.”
“Bây giờ đã neo định mười hai năm. Ở kiếp trước Xích Viêm đốt biển vào năm neo định thứ ba mươi mốt. Trước đó ta còn do dự có tham gia sự kiện lớn này không. Bây giờ trên người đều là cơ duyên, nếu như thông qua phân thân và Vân Thủy Huyễn Mộng Công, co dù bản tôn trốn vào đại lục xa xôi cũng chưa chắc có thể khuấy động mưa gió ở biển Tùng Vân được.”
…
Trong chốc lát, trong đầu Lý Phàm lướt qua đủ loại mưu tính. Một lúc sau mới dừng lại.
Hắn lấy ra một mô hình nhỏ bảy màu trong nhẫn trữ vật, cẩn thận dò xét.
“Nếu không phải mình lấy được thứ này từ trong tay Thái Nhất thì e rằng ta cũng không tin đây là Vân Thủy Đồ Lục trong truyền thuyết.” Sau khi nghiên cứu, hắn vẫn không thể nhìn ra điều gì huyền bí, Lý Phàm không khỏi cảm thán nói.
“Có lẽ trong này thật sự giấu bí mật nhưng nếu không phá giải ra, giữ trong tay cũng khác gì đồ bỏ đi. Nên đổi lấy mười vạn độ cống hiến còn hơn.”
“Có điều bản tôn nộp lên thì quá bắt mắt. Vẫn cần phải luyện ra phân thân trước mới được.”
Lý Phàm kiểm tra điểm cống hiến trước mắt của mình trước.
Trước đó vì đối phó với Tư Không Nghi nên gần như hắn đã tiêu hết độ cống hiến trên người.
Chỉ còn lại hơn 500 điểm.
May mắn là hầu hết các vật liệu dùng để luyện chế phân thân không quá đắt.
Cực Thượng Cốt, Thiên Linh Nhũ, Toái Cốt Bảo Cân…
Lý Phàm mua từng cái về.
Cuối cùng độ cống hiến chỉ còn lại 135 điểm, Lý Phàm đã mua đủ tất cả vật liệu lớn nhỏ chỉ trừ Thiên Tinh Linh Sa.
Thiên Tinh Linh Sa này ở trong ký ức của Tư Không Nghi thì có thể thu thập ở nơi nào đó trong biển Tùng Vân.
Sau đó Lý Phàm mở ra hình thức phụ trợ tu luyện, tu luyện Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết.
Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết này lại cùng loại với Thiên Cơ Ngọc Hoàn Chương mà Lý Phàm tu luyện.
Thiên Cơ Ngọc Hoàn Chương là tu khí cơ, mà Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết là thiết mệnh số.
Cho dù là khí thế hay mệnh số đều huyền ảo khó giải thích, khó cảm ứng được nhưng đều là tồn tại chân thực.
Dưới sự tăng thêm của mở linh, Lý Phàm dùng ba ngày để tu luyện đến Luyện Khí trung kỳ.
Mà độ cống hiến chỉ còn lại 35 điểm ít ỏi.
Dù sao Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết Luyện Khí trung kỳ cũng có thể luyện chế ra phân thân, cho nên hắn dừng tu luyện lại.
Cầm theo vật liệu, Lý Phàm rời khỏi đảo Vạn Tiên qua truyền tống trận, đến vùng biển phía tây của biển Tùng Vân, đảo Linh Vận.
Vị trí của Thiên Tinh Linh Sa cách đảo Linh Vận không xa.
Lý Phàm chào hỏi người trấn thủ đảo Linh Vận một tiếng rồi tiện tay kích phát Ẩn Hình phù, bay về địa điểm trong trí nhớ.
Trôi qua liên tục mấy ngày, hắn dừng lại ở một mặt biển có lốc xoáy phủ đầy, sau đó lặn xuống đáy biển.
Mực nước ở đây khá nông, chỉ khoảng ba bốn trăm mét đã đến đáy biển.
Khắp nơi đều là hài cốt kiến trúc tan hoang, hẳn là một di tích.
Quy mô di tích khá lớn, lờ mờ có thể thấy được dáng vẻ phồn hoa lúc trước.
Chẳng biết tại sao lại chìm vào đáy biển.
Di tích ở biển Tùng Vân có khắp nơi, Lý Phàm cũng không thấy lạ.
Dù sao khi hắn vừa đến biển Tùng Vân thì đã nghe đến chuyện gió bão tàn phá khắp nơi, mấy trăm hòn đảo đắm chìm trong biển.
Đi đến một tảng đá nằm nghiêng, Lý Phàm đi vào khe hở giữa hòn đá.
Bên trong như một hang động tối đen, nhưng có trăm cái thủy mẫu đang phát sáng, bay lơ lửng trong đó.
Giống như sao sáng di chuyển vậy.
Trên mặt đất đầy đá cát vụn, tỏa sáng lấp lánh.
Trong hang động có một tảng đá bị khoét rỗng trở thành nhà của thủy mẫu.
Cát đá phát sáng trên mặt đất kia chính là Thiên Tinh Linh Sa.
Lý Phàm thu hồi Thiên Tinh Linh Sa trên mặt đất, lại liếc nhìn tảng đá lớn, cảm thán tạo hóa thần kỳ.
Nơi này là chỗ mà Tư Không Nghi tình cờ phát hiện ra.
Giữa những tảng đá lại là những khoáng thạch Thiên Linh bình thường vô cùng.
Nhưng sau khi bị thủy mẫu không biết tên này thôn phệ, tiêu hóa, lại biến thành vật liệu Thiên Tinh Linh Sa quý giá.
Đúng là khó tin.
Phải biết rằng, Thiên Tinh Linh Sa này mà luyện khí sư Trúc Cơ cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể luyện hóa ra.
Lấy Linh Sa xong, Lý Phàm từ trong hang động rời đi, trở lại mặt biển.
Nguyên liệu đã đầy đủ hết, kế tiếp là phải bắt tay vào luyện chế phân thân.
Tự nhiên không thể tiến hành dưới mí mắt Thiên Huyền Kính của Vạn Tiên Minh.
Lý Phàm nghĩ ngợi, tiếp tục bay về phía tây.
Ở nơi đó, trên một hòn đảo không người có một động phủ Tư Không Nghi từng mở.
Bị hắn dùng thủ đoạn của Thâu Thiên Hoán Nhật tông tiến hành che giấu, tu sĩ bình thường khó mà phát hiện.
Tư Không Nghi cũng là trốn ở đó luyện chế phân thân của chính mình.
Nếu đã như thế, Lý Phàm cũng dứt khoát đi động phủ đó.
Lại bay chừng hai ngày, đã sắp đến gần đảo không người.
Lý Phàm lại mơ hồ nhận thấy được trên đảo có người tồn tại, tức khắc trong lòng chợt lạnh, che giấu thân hình, lặng lẽ ẩn nấp đi qua.